Thương một người là thương tất cả những gì thuộc về họ
2017-04-25 01:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Tuấn Anh

Tôi lại ngắm nhìn thành phố về đêm từ một góc ban công nhỏ. Cạnh bên tôi có vài chậu xương rồng xinh xắn, những thanh gỗ mục vẫn còn ẩm ướt bởi cơn mưa lúc chiều hắt vào. Thành phố đến giờ lên đèn trông thật đẹp. Những ánh sáng vàng rọi xuống lòng đường quyện lưng chừng trong không khí có hơi nước của sương nên mọi thứ cứ mờ mờ, huyền ảo. Tôi không biết vì lý do gì nhưng trời mưa lại thích ra chỗ ban công ấy ngồi và ngắm nhìn mọi thứ. Chắc hẳn lòng tôi đang nhớ đến một người không còn ở đây nữa, một người đang xa thành phố này, xa tôi và xa cả những đêm thành phố rực rỡ ánh đèn. Tôi biết vậy mà!
Mấy hôm trước người đi, thành phố nắng vẫn đẹp, trời chưa tìm được cơn mưa. Người mới đi thế trời đã trút nước. Tôi thật không biết có phải trời với tôi có cùng tâm trạng không?. Hẳn trời cũng đang si mê một ai đó giống như tôi vậy. Phải chia xa không đành lòng nên cuộc sống mới có những khác biệt đến thế này. Ôi, tôi thương người xa phố.
Người nói với tôi người về nhà mấy hôm rồi về lại nơi này. Tôi tiếc thay không thể bỏ tất cả mà theo cùng. Tôi buồn buồn chắc người cũng hiểu tôi không nỡ xa người đến thế nào. Rồi cũng thôi người rời thành phố, người rời tôi và đến một thành phố khác. Nơi đó tôi cũng thương yêu nốt. Người về, tôi lo nhiều lắm. Người lúc nào cũng như se sẻ, nhỏ bé, yếu ớt. Chốn người về lạnh lẽo quanh năm. Nơi ấy đang rơi vào những ngày đầu của mùa mưa. Tôi bảo người nhớ giữ ấm vì những cơn mưa đầu mùa xứ lạnh không quen ở dễ cảm, ho hen và sổ mũi. Người từng bị thế rồi. Đã bao lần người rời xa như vậy nhưng trong tôi cứ hoài lo lắng. Từ khi nào thương người là từ khi đó tôi biết sinh mạng của người còn quan trọng hơn cả mình. Chẳng hiểu vì cớ gì nhưng cứ thật lòng thật dạ và đinh ninh như vậy.
Tôi hỏi mưa đầu mùa nơi phố núi thế nào? Người bảo chẳng có chi ngoài lạnh và ở nhà trùm chăn ngủ. Tôi đôi lần trông thấy người ngủ, nằm co ro hệt như con mèo. Người ở nơi xa mà vẫn cứ quen cuộc sống của thành phố này nên hôm nào cũng ngủ muộn. Tôi lo càng lo. Vẫn cứ thế, nhưng dù ở đâu tôi cũng thức cùng người.
Tôi nhớ người nhiều lắm. Tôi xem hình người đến trăm vạn lần nhưng chẳng thể nguôi ngoa được một tẹo. Tôi mở những bài hát người thường nghe rồi lại thấy bóng dáng người lảng vảng trong đó. Tôi trách người cứ để tôi nhớ nhiều như vậy. Tôi vì người mà không có thời gian để làm những việc khác. Tôi vì người mà cũng chẳng bận tâm ai khác. Tôi như mắc kẹt trong một thế giới chỉ có hai chúng ta và những mộng mị về tình tri kỷ. Người có biết không mình đã hứa mãi nắm chặt tay nhau rồi đấy, thương nhau rồi đấy, tri kỷ à!

Đêm nay giữa thành phố quanh năm nóng bứt này tôi lại cảm thấy cơ thể đang nhận hơi lạnh lan tỏa từ một mảnh đất khác. Nơi ấy có người tôi thương hoặc đang dạo phố, đi ăn đồ nóng chua cay hoặc cuộn mình trong chăn, xem phim, nghe nhạc, trò chuyện một lúc với tôi rồi ngủ. Có đôi lần người ôm tôi ngủ. Có đôi lần tôi trông thấy gương mặt người ngủ say, đôi mắt khép lại. Tôi kéo chăn phủ kín cho người vơi lạnh, ngủ yên. Tôi thích được người ôm ngủ. Nếu sau này chẳng còn lần nào như thế nữa, tôi cũng hi vọng người ôm ai đó ngủ cũng thật ngon lành, bình yên. Tối nay tôi vẫn đợi người gọi tôi quen thuộc, kể tôi nghe đôi chuyện vặt vãnh rồi người bảo tôi ngủ sớm. Nhiều người nói tôi nghe về hạnh phúc, tôi chẳng tìm thấy trong đó hạnh phúc. Người bảo tôi người vui, tôi thấy trong đó tôi hạnh phúc.
Thành phố của tôi và của người, thành phố xa và thành phố gần, dẫu nơi nào mình cũng cảm thấy đang gần nhau. Ngày mai thêm một ngày thành phố vắng người, ra đường chắc chắn tôi chẳng thể gặp người ở đâu đó. Nhưng tôi sẽ ghé qua đôi chỗ mình từng ngồi cạnh nhau. Còn đêm nay tôi lắng nghe trái tim mình thương người hơn bao giờ hết. Thương một người là thương tất cả những gì thuộc về họ. Và đêm nay tôi nói với những ngôi sao xa xăm kia rằng tôi mong người về. Thật đấy.
© Kem Pi – blogradio.vn
Giọng đọc & sản xuất chương trình: Tuấn Anh
Lời dịch bài hát Tình yêu nhỏ trong thành phố lớn (Đại thành tiểu ái) - ca sĩ Vương Lực Hành
Đuôi tóc đen nhánh kết thành vòng tròn
Tựa như sợi sây liên kết vô hình giữa anh và em
Dù bị ngăn cách bới bức màn như thật như ảo
Nhưng những lời anh đã nói ra
Hoàn toàn không phải lời nói dối
Mái ngói ngôi nhà như được vẽ nên bởi một màu tro xám an tĩnh
Chỉ có gương mặt xinh đẹp của em là sáng rỡ như ánh lửa đỏ rực
Cuối cùng cũng có ngày anh tìm thấy điểm dừng sau bao ngày lang thang vô định
Đó chẳng phải là em sao? Người con gái có nụ cười khiến anh quên hết bao mệt nhọc
Ngàn lần vạn lần cũng chẳng cần lời thiên trường địa cửu
Chỉ cần em cảm thấy tình cảm của anh là chân thật
Nghĩ đơn giản thì tất cả sẽ vô cùng giản đơn
Đó là triết lí mẹ anh đã dạy
Tâm trí anh đều là em, trái tim anh cũng đều là em
Ngọt ngào làm sao chút tình yêu nhỏ nhoi trong thành phố rộng lớn vô ngần
Lòng anh nhớ đến em, sao tất cả đều là dáng hình em
Lòng xao xuyến khi nhớ về em – tình yêu bé nhỏ của anh giữa phố thị to lớn
Đuôi tóc đen nhánh kết thành vòng tròn
Tựa như sợi sây liên kết vô hình giữa anh và em
Cuối cùng cũng có ngày anh tìm thấy điểm dừng sau bao ngày lang thang vô định
Đó chẳng phải là em sao? Người con gái có nụ cười khiến anh quên hết bao mệt nhọc
Ngàn lần vạn lần cũng chẳng cần lời thiên trường địa cửu
Nghĩ đơn giản thì tất cả sẽ vô cùng giản đơn
Hãy để anh nói thật to với em rằng
“Anh đang nhớ về em!!!”
Tâm trí anh đều là em, trái tim anh cũng đều là em
Ngọt ngào làm sao chút tình yêu nhỏ nhoi trong thành phố rộng lớn vô ngần
Lòng anh nhớ đến em, sao tất cả đều là dáng hình em
Lòng xao xuyến khi nhớ về em – tình yêu bé nhỏ của anh giữa phố thị to lớn
Cái cuống vé của chuyến đi ấy, em hãy giữ làm kỉ niệm
Đừng bao giờ sợ rằng phải đối mặt với biệt ly
Cắt một nhánh tóc để anh đặt trước ngực mình
Để đi đâu anh cũng luôn cảm thấy như có em
Bên cạnh
Tâm trí anh đều là em, trái tim anh cũng đều là em
Ngọt ngào làm sao chút tình yêu nhỏ nhoi trong thành phố rộng lớn vô ngần
Lòng anh nhớ đến em, sao tất cả đều là dáng hình em
Lòng xao xuyến khi nhớ về em – tình yêu bé nhỏ của anh giữa phố thị to lớn
Tâm trí anh đều là em, trái tim anh cũng đều là em
Ngọt ngào làm sao chút tình yêu nhỏ nhoi trong thành phố rộng lớn vô ngần
Lòng anh nhớ đến em, sao tất cả đều là dáng hình em
Lòng xao xuyến khi nhớ về em – tình yêu bé nhỏ của anh giữa phố thị to lớn
Lá la la là la…..lá la là là ~~
Đuôi tóc đen nhánh kết thành vòng tròn
Tựa như sợi sây liên kết vô hình giữa anh và em
Là loại bước đi mà không có cảm giác ly biệt
Là khi anh biết rằng, tình yêu đó được gọi là “vĩnh viễn”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?