Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho những tháng năm không bao giờ trở lại

2017-05-07 01:45

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Có lẽ khi trưởng thành ai cũng thường thốt lên câu giá như trở lại những ngày cũ... Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng có giá như hay nếu như, những thứ đi qua sẽ chẳng bao giờ trở lại, bởi thế để nhớ những ngày tháng ấy, bạn Hoàng Quỳnh đã chọn cách viết để lưu lại những kỷ niệm và nỗi nhớ.

***

Từ ngày vào thành phố này nó dường như đã quên cái cảm giác dậy thật sớm để đón bình minh ngày mới như thói quen ngày xưa nó vẫn làm. Nếu ai đó vẫn ôm hoài cái bóng quê hương, cái bóng tuổi thơ mà đến giờ vẫn còn mộng mị trong giấc ngủ nhiều thì khó có thể bước ra mà hòa nhập với cuộc sống này. Tất cả chỉ là mới hôm qua…

“Xin cho tôi góc trời bình yên nhé!

Để tôi lặng lẽ cho góc trời riêng tôi”

Trong nó vẫn còn đong đầy những buổi sớm tinh khôi ngồi trên ban công nhà để yên cho làm gió sớm mai khẽ ùa qua da thịt, cảm giác mát rượi, thấm vào hơi thở Ai bảo nó yêu gió? Ai bảo nó có tâm hồn mong manh như gió? Dễ tổn thương, mau đau lòng? Nơi ban công nó chọn cho mình một góc để có thể quan sát được dòng người đang tấp nập ngược xuôi cho một ngày mới. Là con gái Phố Chợ, ai nghĩ nó chọn ngồi đây chỉ để nhìn những gì đang diễn ra? Cũng chính nơi này nó cùng những người thân yêu nhất quay quần bên nhau để vô tình nhận ra ai cũng chọn đó làm góc khuất cho riêng mình và cũng chính nơi này mọi bí mật đều được hé mở…

Nó yêu gia đình mình lắm, tổ ấm đơn sơ nhưng chứa chan tình cảm được vun đắp từ bàn tay bố vững chãi, bàn tay mẹ vuông khéo và sự ngoan hiền của ba chị em nó. Cũng nơi ban công đó nó ngắm quê hương trong đêm, không thanh bình, không quá ồn ào.

Viết cho những tháng năm không bao giờ trở lại

Nó vẫn nhớ da diết cái nắng oi ả của khí trời miền Trung. Chạy tung khắp sân vườn nhà Ngoại hóng gió, trộm vài quả trái cây ông bà phần con cháu ở xa, ngồi vắt trên cây chôm chôm mà ngủ khì lúc nào không hay. Để chiều đến vội thả hồn ra cánh đồng quê để kiếm hơi gió thơm mùi mạ non nhũng trưa tháng Ba, hòa vào dòng người gánh lúa những trưa tháng Năm, mà cũng có thể là hít hà khói rơm chiều ngai ngái hương lúa mới. Mấy ai xa quê lại không da diết cái mùi thoang thoảng mà nồng nàng trong tâm thức này? Hay cả những đêm hùa theo đám người soi cua để về nhà có ngay bát bún riêu nóng hổi thơm cay mà mẹ nấu?

“Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật lâu, nhìn gió quê hương ngồi ngẫm lại mình, tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống…”

Cái góc kí ức mà không một người nào dám quên.

“Cho kỉ niệm ta giữ vào lòng nhé!

Để chính ta là mảnh vẽ quê hương

Cho ông bà, cho mẹ cha, em chị

Cho cả vào đây ta giữ lấy tình yêu”

Cái góc trời của nó còn là cả khoảng không quê hương mênh mông xa vắng, ai bảo nó tham lam, nó đành chịu bởi lẽ một miền kí ức xa xôi đang dội về..

Nhớ ba khản giọng trong nghề gõ đầu trẻ. Nhớ ba hiền, ba ấm áp như một mặt trời lan tỏa khắp lối nó đi, ba nhẫn nhịn, ba chịu đựng, tất cả vì “nhà mình”. Nhớ mẹ tần tảo trong gian hang vây quanh toàn là trẻ con với kẹo mút, bỏng ngô xanh đỏ, biết bán giấc ngủ trưa để kiếm cho chị em nó chút sung túc hơn người ta.

***

Viết cho những tháng năm không bao giờ trở lại

“Gia đình” hai tiếng thiêng liêng mà khi nhắc đến mắt nó ngời lên tự hào.

Nơi đó, ngày xưa có cái phòng mưa dột ướt hết chỗ nằm, ba mẹ thức trắng đêm để canh lũ về.

Là nơi mẹ nấu những món ăn ấm lòng cho những ngày đông mưa dầm mưa dề.

Là nơi mọi tội trạng trong nhà chỉ là của riêng ba đơn giản vì mẹ đâu dám la ba mặc dù mẹ đều biết hết.

Là nơi ba nấu những món ăn kì quái nhất thế kỉ nhân ngày 8/3, là những nồi cơm chiên to đùng về khuya mẹ bồi dưỡng cho cả nhà.

Là nơi khóe mắt nó cay vì những lần bị mẹ mắng oan.

Là nơi nó lớn lên, là nơi cất giữ nhiều bí mật cuộc đời nó…

“Lá dang năm bảy lá

Cá cơm năm bảy con

Vậy mà trọn kiếp người

Theo con cùng năm tháng”

Lại miên man trong không gian là nó, cô bé với đôi chân trần chạy trên vùng đất quê hương, để ghi nhớ từng nắm cát, từng hạt sỏi

“Khách bước dồn

Hồn mây phiêu lãng

Có mang theo nắm cát quê hương

Để nhớ thương vấn vương gói trọn

Miền thương nhớ

Trong cơn mơ

Ùa về”

Với nó, cát là nguồn cội của cuộc sống. Ba lớn lên từ những cồn cát sai oằn dừa, mẹ về với ba từ bãi cát dài tưởng chừng như vô tận. Cát nóng bỏng, cát vàng lạnh, cát bỏng rộp chân người. Vậy mà nó vẫn yêu cát. Hay đúng hơn nó yêu cát vì đã mang ba mẹ về bên nhau đã đơm hoa cho tình yêu 15 năm chông gai… Đi chân trần trên cát nó thấy mình tự tại, hồn nhiên không lo âu vướng bận. Cát cho nó xây lâu đài ước mơ, xây tuổi thơ với những chiều tắm mát bên cái giếng cát ba đào …

Quá khứ lúc nào cũng đẹp, mà cũng có thể khi còn là một con nhóc không bận tâm nhiều thì mọi thứ đều là màu hồng. Cảm ơn cuộc đời vì đã cho nó có những ngày tháng lắng sâu vào tiềm thức, cho nó một khoảng không rộng lớn với một miền kí ức đẹp như chính bức tranh quê nó buổi bình minh.

Hoàng Quỳnh – blogradio.vn

  • Kịch bản và tech mix: Đoàn Hòa
  • Giọng đọc: Lan Phương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top