Đừng nghĩ cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, cái giá sẽ đắt lắm đấy
2017-10-27 01:30
Tác giả:
Đoàn Hòa
Giọng đọc:
Titi

“Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép” – chỉ một câu hát giản đơn của một cô ca sĩ trẻ đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người. Bởi vì bạn còn trẻ, còn nhiều thời gian, thất bại còn có thể đứng dậy và làm lại, thế nên cứ dũng cảm dấn thân dù rằng mình sai đi chăng nữa. Sai lầm dạy cho chúng ta những bài học kinh nghiệm quý giá. Nhưng bạn biết không, có những sai lầm phải trả một cái giá rất đắt. Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, liệu có phải là một suy nghĩ đáng được cổ vũ?
Tuổi trẻ, người ta thường nghĩ ngay đến thanh xuân, nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm và những suy nghĩ táo bạo.
Cô bạn tôi cũng thế, cô nàng tuyên bố rằng “Giới hạn sinh ra là để phá bỏ”, bởi vì còn trẻ, cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, vì còn thời gian để sữa chữa lỗi lầm ấy.
Thế nhưng thật sự, có những sai lầm trả giá rất đắt đấy...
Bạn có biết sai lầm phải trả giá bằng gì không?
Tôi 25 tuổi, nhiều người cho rằng tôi sống quá lý trí nên đánh mất đi những tháng năm cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Thế nhưng, 25 tuổi, tôi không nghĩ rằng còn quá trẻ để có thể vô lo vô nghĩ như một đứa trẻ con lên 5. Có thể vui cười cả ngày, có thể cuồng nhiệt trong các hoạt động cùng bạn bè, thế nhưng điều đó không có nghĩa là không có những suy nghĩ riêng cho cuộc sống của mình.
Câu chuyện bắt đầu khi một người bạn của tôi quyết định chuyến đi du lịch kéo dài 3 ngày một cách đường đột. Chuyến đi ấy đương nhiên sẽ kéo theo một số hậu quả rằng bạn ấy sẽ bị đuổi việc thì chẳng hề xin nghỉ phép mà theo kiểu “tiền trảm hậu tấu”, ra đến sân bay rồi mới nhắn tin cho quản lý xin nghỉ phép.
Trước đó tôi hỏi bạn ấy rằng:
“Chuyến đi đã được lên kế hoạch trước hay là chỉ đi theo tùy hứng?”
“Bạn có tiền tiết kiệm để đảm bảo rằng khi quay về nếu thất nghiệp cũng không bị chết đói chứ?”
“Bạn thấy hành động của mình đối với công việc ấy có tốt không?”
Câu chuyện kết thúc khi nó đi vào bế tắc. Bạn ấy bảo: “Cứ đi về rồi tính.” Đó thật sự là một câu trả lời thiếu trách nhiệm của tuổi trẻ, thế nhưng nó lại là câu trả lời thường trực của người trẻ bây giờ.
Họ vẫn thế, vẫn luôn đề cao cái tôi mù quáng của mình, đề cao chủ nghĩ “sai đi vì cuộc đời cho phép”. Tôi sẽ không chê bai việc bạn ấy quyết định với chuyến du lịch mạo hiểm kia, thế nhưng tôi chỉ không đồng tình với cách bạn ấy thiếu trách nhiệm với công việc của mình như thế. Chỉ là khi ta đã lựa chọn, kèm theo đó là ta phải chịu trách nhiệm với điều đó. Công việc cũng vậy, đã làm thì hãy làm cho tốt, đừng hời hợt và thiếu nhiệt tình như vậy. Ít hay nhiều điều đó cũng ảnh hưởng đến cách người ta đánh giá con người bạn và chính điều đó cũng thể hiện tính cách của bạn rồi. Một người như thế liệu sẽ để tâm đến chuyện gì chứ? Có phải là quá cá nhân, quá ích kỷ không?
Một lựa chọn của tuổi trẻ, và cái bạn đánh đổi chính là cách người ta đánh giá về bạn. Có thể điều đó cũng chẳng là gì cả nếu bạn không như thế? Nhưng ai dám đảm bảo rằng bạn sẽ không một lần nữa vì “cái tôi của tuổi trẻ” mà mạo hiểm và bỏ bê trách nhiệm của mình chứ. Hoặc cũng có vài người nói rằng người ta nghĩ gì về mình không quan trọng, nhưng ở đây cách bạn đối xử với chính mình mới là điều quan trọng. Đừng tự cho rằng tuổi trẻ phải thể hiện cá tính, thể hiện cái tôi mà quên đi rằng tuổi trẻ cũng còn rất nhiều thứ khác nữa: trách nhiệm với bản thân mình, trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với xã hội...
Nếu ai cũng nghĩ rằng tuổi trẻ có thể sai lầm, rồi sa đọa vào những thói hư tật xấu, nghiện ngập... đó cũng là sai lầm, nhưng sai lầm này giá đắt lắm. Cái giá của nó sẽ là tiền bạc, sẽ là nỗi đau của gia đình, sẽ là sự chê cười và mỉa mai của xã hội, là đánh đổi cả tương lai phía trước chỉ vì một bước đưa chân nhầm đường. Để làm lại cuộc đời, không phải ai cũng có đủ dũng cảm và mạnh mẽ để vượt qua dư luận xã hội. Bởi vì dư luận chính là thứ khó chiều lòng nhất trên đời.
Thế nên còn trẻ, đừng tự cho mình quyền được sai lầm, đừng để cái tôi đi quá giới hạn, đừng để bản thân chạy theo những suy nghĩ quá ích kỷ. Sai lầm rồi trả giá, cái giá ấy bạn không biết trước được sẽ đắt như thế nào đâu.
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Bạn vừa nghe bài viết của tác giả Đoàn Hòa. Bạn thân mến! Bạn đã bao giờ sống tùy hứng, liều lĩnh, không suy nghĩ thấu đáo trước khi làm, để rồi phải trả một cái giá rất đắt chưa? Theo bạn, chúng ta có nên sống theo quan điểm “cứ sai đi vì cuộc đời cho phép” không? Tất nhiên, cuộc đời chẳng cấm đoán ai điều gì nhưng chúng ta luôn phải chịu trách nhiệm về những gì mình làm. Bạn có suy nghĩ thế nào về bài viết của Đoàn Hòa? Hãy để lại phản hồi cho chương trình nhé!
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?