Phát thanh xúc cảm của bạn !

Làng những ngày chuyển phố

2019-01-06 03:50

Tác giả: Đoàn Hòa, Đoàn Hòa Giọng đọc: Lan Phương

blogradio.vn - Phố thị đã tràn về cái xóm nhỏ này tự bao giờ. Con đường đất cũ mất dấu tự bao giờ, chỉ còn đó là những mảng nhựa cứng khô khốc in hằn lên tâm trí những con người cũ.

***

Mẹ gọi điện ra, giọng buồn buồn:

“Làng ta giờ đây nhận được dự án khu công nghiệp, sắp hết nghèo rồi con ạ. Mấy xe ô tô tải chạy ù ù trên con đường nhựa ấy.”

Tôi cười hỏi:

“Làng sắp giàu mà sao giọng mẹ buồn thế?”

“Ừ thì cũng chẳng có gì. Chỉ là nhìn con đường nhựa cứng ngắc, mẹ thấy nhớ nhớ…”

Rồi giọng mẹ nghẹn lại, không khí bỗng chốc lặng im. Mẹ nói bâng quơ vài câu rồi tắt máy. Lòng tôi bỗng chênh chao, thở dài đánh thượt một cái. Dù không ở bên cạnh nhưng tôi biết mẹ đang ngồi trên phản, hướng mắt ra con đường cái mà đăm chiêu. Mặc cho chị em tôi đã khuyên bảo bao nhiêu lần rằng giờ đô thị hóa công nghiệp hóa, người ta đang giúp dân thoát nghèo, thoát đói, mẹ vẫn lâu lâu thở dài mỗi lần nghe tiếng xe tải chạy ầm ầm bấm còi inh tai nhức óc ngoài kia hay nhìn thấy đám thanh niên choai choai trong làng tóc xanh tóc đỏ đi ra từ khu công nghiệp.

Mẹ bảo từ ngày dựng khu công nghiệp, người ta bỗng chốc dường như thay đổi hẳn. Mấy cô trẻ trẻ gửi hồ sơ đi làm hết ở các nhà máy, thành thử mỗi vụ mùa về chỉ còn mấy ông bà già ra đồng. Kể cũng vất vả, tuổi già sức yếu, thế nhưng làm ra đấy mà không thu hoạch thì biết làm sao. Nói đến đám con cháu, bọn nó chỉ trỏ bảo giờ đã là công nhân nhà máy, đã làm ra tiền chẳng cần đến việc làm nông, ai trồng thì người ấy đi thu hoạch chứ nó chẳng cần. Nghe thế, mấy ông bà nén tiếng thở dài, đành chống lưng ra đồng mà làm chứ biết kêu ai.


Ngày xưa chỉ biết bám vào đất mà mưu sinh thì nâng niu, chăm chăm chút chút. Thế mà giờ không cần nữa là phủi tay chối thẳng như chẳng có chút can hệ gì. Bao đời ông cha làm ruộng mà nuôi nấng con cháu, thế mà giờ đây người ta chối bỏ cái mùi bùn nồng nồng tanh tanh ấy, chối bỏ từng thửa lúa, vườn rau.

Đám thanh niên choai choai trong làng cũng đi hết vào nhà máy, ngày đi làm, tối về tụ tập hò hét, chơi bời. Từ ngày có chút đồng ra đồng vào dấm lưng là cũng có thêm bao nhiêu thứ phát sinh. Quán café, quán nhậu, quán hát hò… rầm rộ mọc lên. Rồi chẳng thấy café đâu, đi ngang chỉ nghe tiếng nhạc xập xình đập như muốn phá tai người ta. Tối muộn cũng chẳng tắt cho bọn trẻ con học hay người già đi ngủ. Mỗi tối mấy cái loa lại mở hết công suất, thành ra làng lúc nào cũng ồn ào như cái chợ vỡ.

Mấy dì trung niên trong làng ở cái tuổi “hồi xuân” từ ngày đi làm nhà máy, nắng chẳng đến mặt mưa chẳng đến đầu, lại trắng trẻo, xinh ra, người cứ phơi phới. Rồi lại học đòi thói sống thành phố, quần đùi áo bó người, da thịt cứ lồ lộ đập vào mắt người nhìn. Chỉ có mấy ông bà già không thuận mắt nhìn, đành im lặng nén tiếng thở dài.

“Cái đô thị hóa, nó làm người mình biến chất hết rồi con ạ!”

Giọng mẹ lạc hẳn đi.

Phố thị đã tràn về cái xóm nhỏ này tự bao giờ. Con đường đất cũ mất dấu tự bao giờ, chỉ còn đó là những mảng nhựa cứng khô khốc in hằn lên tâm trí những con người cũ.

Mẹ lặng im. Chiều hoang hoải ngả xuống xóm nhỏ, phủ trùm lên tất cả một màu ký ức. Bữa cơm chiều cũng lặng lẽ hẳn đi. Vang đâu có bắt đầu rộn lên tiếng nhạc xập xình.

Có lẽ mùi tanh nồng của bùn đất chỉ vương vấn trong những giấc mơ.

© Đoàn Hòa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top