Ngày cuối năm, thèm một bữa cơm mẹ nấu
2018-12-30 01:58
Tác giả:
Giọng đọc:
Hà Diễm
Nếu khi bắt đầu viết những dòng nhật kí tháng 12, tôi chỉ có ý định ghi chép lại những gì đến với mình trong những khoảnh khắc sắp bước sang tuổi 24 cho chính mình. Thì bây giờ, tôi lại muốn chia sẻ nó, để lưu lại tháng năm không thể giữ lại vào từng trang giấy.
Có những ngày giá lạnh, mải miết với những bộn bề Hà Nội, tôi lại thấy mình thật lạ. Đã có lúc tâm trạng và con người mình mâu thuẫn đến kì lạ. Có thể ngồi một mình hàng giờ trong một quán cà phê nào đó. Im lặng, suy nghĩ và nhìn ngắm. Hay một mình chạy xe vòng quanh thành phố, cảm nhận đất trời luân chuyển theo mùa len lỏi qua từng tháng năm. Hay hẹn hò với chính mình, hẹn hò cô đơn. Tôi thích cái cảm giác nhìn ngắm từng khuôn mặt trên phố, nhìn họ bình yên, nhìn họ cười chợt thấy an yên. Và trong những lúc như thế, tôi đã nhủ với lòng mình: “Phải chăng mình đã già!”
Tôi gặp Kai vào một ngày mùa đông gần cuối tháng 12, khi mà cái lạnh của mùa đông như tô điểm thêm cho từng tâm hồn đang bị cuộn tròn trong nỗi cô đơn của chính mình. Lần đầu tiên thấy Kai, tôi có chút ngại ngùng, chỉ dám len lén nhìn xem Kai là người như thế nào. Ấy vậy mà ánh mắt cậu ấy nhìn vào mắt tôi khi ngồi xuống phía đối diện làm tôi giật mình. Cái giây phút ấy, tôi thấy bóng dáng mình phản chiếu lại trong mắt Kai. Tôi thấy một cô gái trẻ cười ngượng ngùng và hai má đỏ lên vì ngượng. Kai không đẹp trai - mà duyên. Với tôi là như vậy, cậu ấy cuốn hút tôi bằng nụ cười và cách nói chuyện khiến tôi tự thấy mình ở đó. Kai đưa tôi về trở về với chính mình, là cô bé con sôi động ngày nào, vẫn là tôi đây chứ không bị lạc mất bởi nhịp tháng năm.

Về những ngày sau đó, tôi tự phép cho mình hưởng thụ cái thứ niềm vui mà Kai mang lại và mặc nhiên những thứ đó thuộc về mình. Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau mỗi ngày và những câu chuyện thường không có hồi kết cho đến khi cả một trong hai chúng tôi ngủ quên. Tôi cảm thấy vui khi đóng vai trò quân sư cho Kai khi cậu ấy gặp chuyện nào đó hay kể cho cậu ấy về một phần cuộc sống của mình. Tôi nhớ cái lần Kai đưa tôi lên sân khấu của một quán cà phê music tại Hà Nội, lúc đó Kai đã đăng kí một bài hát và rủ tôi song ca. Tôi ngại ngừng từ chối vì biết giọng mình vốn chẳng hay ho gì? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Kai, tôi lại theo sau cùng cậu ấy. Trên bục sân khấu, Kai đứng cạnh tôi, cất lên giọng trầm ấm của mình còn tôi xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất dưới ánh mắt nhiều người. Ấy vậy mà khi Kai kéo cho tôi chiếc ghế gần đó và kêu tôi ngồi xuống đó thì tôi lại thấy bình yên đến lạ lùng.
Chúng tôi đã cùng nhau hát trọn vẹn bài hát, không ngại ngùng, không âu lo, không suy nghĩ. Tôi như trở về là cô bé con 18 tuổi ngày nào! Thả tung hết với những nghĩ suy bộn bề để mỉm cười với những điều đẹp đẽ!
Đi cùng Kai, tôi luôn thấy mình như một đứa trẻ con chưa lớn, ngốc nghếch và vô tư lự. Còn Kai thì cứ trầm ngâm, lặng lẽ đứng sau bảo vệ, hay khi tôi có vô tình quẹt qua người ai đó thì cậu ấy lại vội vàng cúi đầu nói xin lỗi giúp tôi. Lần đầu tiên Kai đến nhà thờ, lần đầu tiên tham dự thánh lễ, lần đầu tiên thấy các nghi thức của người công giáo như thế nào? Tôi thích thú với cái vai trò là người giải thích từng các nghi thức cho Kai hiểu, và phải bật cười khi thấy cái điệu bộ cậu ấy rón rén đến gần Cha chỉ để xem cách trao và nhận bánh thánh như thế nào? Bất giác tôi nhận ra, hình như tối hôm đó, tôi đã cười thật nhiều…
Hà Nội những ngày cuối năm, trời trở lạnh ghê gớm! Mưa và gió kéo về thấm lạnh lòng người. Chợt thèm cơm của mẹ. Muốn có được cái cảm giác ngồi nhìn mẹ lấy cơm cho rồi nhắc nhở cuộc sống nơi phố xá đông đúc. Tưởng rằng mình trưởng thành và mạnh mẽ lắm. Nhưng hoá ra không phải, giọt nước mắt từ khoé mắt cứ từ từ lăn xuống mặn đắng. Chạy xe trên đường, nước mưa táp vào mặt.
Lạnh buốt.

Về tới căn phòng nhỏ, chiếc điện thoại reo lên. Là cuộc gọi từ mẹ. Mẹ bảo mưa gió thế này con đừng về, để trời khô ráo rồi về cũng được. Chiếc điện thoại lại rung lên báo có vài tin nhắn mới. Của Kai hỏi dồn dập như thể rằng sợ tôi sẽ biến mất vậy. Trả lời Kai rằng tôi ổn và sẽ không về nhà như đã nói mà sẽ lùi lại vào mấy ngày sau đó. Từng dòng chữ của Kai cứ xuất hiện đều đều trên màn hình...
Nhìn vào mình trong gương, tự hỏi tuổi 24 là trẻ hay già? Phải chăng nó là ngưỡng của sự lưng chừng... Phải chăng là do cô đơn quá lâu nên trái tim đã chai sạn. Vì dẫu vốn được quan tâm và yêu thương mà vẫn thấy cô đơn. Lời của cô bạn thân văng vẳng bên tai:" Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến vội, đi cũng nhanh. Cái để lại không phải buồn đau nhưng lại là nỗi lưng chừng, để lại trong tim một khoảng trống, mà ngay cả chính ta cũng không biết rồi mai này mình sẽ như thế nào?"
Nếu khi bắt đầu viết những dòng nhật kí tháng 12, tôi chỉ có ý định ghi chép lại những gì đến với mình trong những khoảnh khắc sắp bước sang tuổi 24 cho chính mình. Thì bây giờ, tôi lại muốn chia sẻ nó, để lưu lại tháng năm không thể giữ lại vào từng trang giấy.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.