Có một người đàn ông chừng gần 60 tuổi mang bộ dang hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn chán nản đến tìm bác sĩ tâm lý tư vấn. Bước đi xiêu vẹo, ông luôn miệng nói: “Tôi không muốn sống nữa. Tôi chẳng thiết tha với bất cứ thứ gì”. Các nếp nhăn xô lại với nhau, gương mặt rầu rĩ, giọng nói chực nức nở như khẳng định rằng tình cảnh của ông vô cùng tối tăm, u ám. “Tôi không còn lại gì nữa cả. Tất cả đều đã mất sạch rồi. Không còn hy vọng gì nữa, tôi đã già đến mức không thể làm lại từ đầu nữa. Tôi đã mất hết lòng tin rồi”.
Bác sĩ ái ngại lắng nghe những lời bi thương, thống thiết ấy. Bóng tối tuyệt vọng đã phủ đầy trái tim ông. Sự chán nản đã ăn mòn ý chí của ông. Ông hoàn toàn chẳng có bệnh tật gì. Bệnh của ông là “tâm bệnh”. Bộ dạng tiều tụy, các khớp chân tay co rút cả lại, ông ngồi ở đó cứ như một ông lão đã 92 tuổi đang đếm từng ngày cuối cùng trong viện dưỡng lão.
Người bác sĩ cố nén lòng, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy lấy một tờ giấy để tính xem ông còn lại bao nhiêu tài sản nhé!“.
“Không cần đâu bác sĩ!”. Ông thở dài nặng nhọc cất lời: “Giờ tôi không còn lại gì cả. Chẳng phải tôi đã nói rất rõ với anh rồi sao?”
“Không sao, tôi hiểu. Nhưng chúng ta cứ hãy xem thử lại một lần cuối”. Tôi hỏi ông: “Vợ ông còn sống cùng với ông không?”
“Gì cơ? Đương nhiên, bà ấy thật sự rất tốt. Chúng tôi đã kết hôn 30 năm rồi. Dù tình cảnh có thê thảm hơn nữa, tuyệt đối bà ấy sẽ không bỏ tôi mà đi.”
“Tốt, hãy để tôi viết lại điều này lên tờ giấy nhỏ. Con cái của ông thì sao? Ông có con cái không?”.
“Có chứ”. Ông trả lời: “Tôi có ba đứa con, chúng đều rất giỏi giang. Chúng nói với tôi rằng: ‘Bố, chúng con yêu bố. Chúng con sẽ luôn ủng hộ bố’. Tôi nghe xong thực sự rất cảm động”.
“Được, tiếp tục ghi mục thứ 2 này ra giấy. Ông có bạn bè chứ?”
“Tôi có mấy người bạn rất tốt. Họ luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi, cũng từng nguyện ý giúp tôi. Nhưng giờ thì chẳng ai có thể làm được gì nữa rồi. Họ không thể giúp tôi được nữa”.
“Vậy là ông có những người bạn thân nguyện ý giúp mình, hơn nữa đều rất tôn trọng ông. Nhưng tôi đang băn khoăn phẩm hạnh của ông thế nào? Có từng làm việc không tốt hay không?”.
“Tôi tự cảm thấy mình sống không hổ thẹn gì cả. Tôi luôn cố gắng làm những điều đúng đắn, không thẹn với lòng, cũng chưa từng hại ai”.
“Rất tốt. Chúng ta hãy chép vào đây thêm một dòng này: ‘Đạo đức tốt’. Sức khỏe của ông gần đây thế nào?”
“Tôi hoàn toàn ổn, hiếm khi mắc bệnh. Tôi thấy mình là một người khá khỏe mạnh. Nhưng gần đây tôi luôn chán nản, buồn khổ, cảm thấy cuộc đời đã kết thúc từ lâu”.
“Được rồi. Bây giờ chúng ta hãy xem lại tờ giấy này nhé, xem ông còn lại những thứ gì”, vị bác sĩ nói.
1. Một người vợ tốt: Đã kết hôn hơn 30 năm, bất kể xảy ra chuyện gì, bà ấy cũng đều sẽ không bỏ rơi.
2. Ba đứa con đều rất quý mến, hết lòng ủng hộ.
3. Có những người bạn thân luôn xem trọng và nguyện ý giúp đỡ.
4. Có đạo đức, không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm.
5. Khỏe mạnh, không bệnh tật.
Bác sĩ chìa tờ giấy ra trước mặt ông, nói: “Tôi nghĩ ông vẫn còn có rất nhiều tài sản. Nhưng lúc đầu ông lại bảo với tôi rằng mình không còn lại gì”.
Người đàn ông ngượng ngùng đón tờ giấy từ tay tôi, nhìn chằm chằm vào đó hàng chục phút như đang cố đọc kỹ từng dòng chữ. Bất giác ông ngẩng mặt lên, hai hàng lệ ứa ra từ khóe mắt, môi ông run lên, dường như đã không giữ được bình tĩnh.
Đoạn, ông nấc lên thành tiếng, lấy hai tay che mặt và bật khóc nức nở. Hồi lâu sau, ông nói: “Tôi đã nghĩ mình chẳng còn gì cả. Tôi thật tồi tệ, ngu ngốc. Hôm nay tôi đã định tự sát sau khi gặp anh. Tôi đã chuẩn bị cho mình một liều thuốc ngủ. Nhưng tôi đã hiểu rồi, đã hiểu rồi, xung quanh tôi còn biết bao điều ý nghĩa: gia đình, vợ con, bạn bè – những người yêu thương tôi vô điều kiện, và bản thân tôi, có lẽ chưa quá vô dụng, để có thể dang tay giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh hơn”.
Đoạn người đàn ông tạm biệt người bác sĩ, trở về nhà. Có lẽ, điều duy nhất ông muốn làm lúc này là trở về nhà, ôm thật chặt vợ và 3 đứa con của mình vào lòng mà nói những lời yêu thương tận đáy lòng.
Cuộc đời của chúng ta có lúc sẽ không được như ý. Ta luôn mong có được một đời bình yên và hạnh phúc đủ đầy. Nhưng vẫn có những con sóng cồn, những khó khăn trở ngại khiến ta dường như chẳng còn hy vọng sống.
Nhưng bạn đã bao giờ thử làm như vị bác sĩ trên chưa? Tự nhắc nhở bản thân còn biết bao tài sản giá trị ở bên. Thế nên, khi tuyệt vọng nhất, hãy để lòng mình lắng lại, chiêm nghiệm bằng đôi mắt, chìa bàn tay về xung quanh, sẽ nhận ra bản thân mình không cô độc.
Bản thân chúng ta, giống như bao sinh linh khác, được sống, được gặp gỡ những mối nhân duyên trong cuộc đời, là đều có giá trị và ý nghĩa riêng. Sẽ không có sự xuất hiện nào là vô ích, đáng bỏ đi hết. Nếu còn lăn tăn, bạn hãy lắng nghe ca khúc được ví là bài hát Nhật Bản hay nhất dưới đây, để tìm câu trả lời chính xác cho bản thân về sự xuất hiện của chính mình trong cuộc đời, từ đó thêm tin yêu và bao dung với cuộc đời.
“Lý do tôi được sinh ra trong cuộc sống này là để gặp bố mẹ tôi, anh em của tôi, bạn bè tôi và bạn đó – người tôi yêu. Lý do tôi được sinh ra trong cuộc sống này là để giúp đỡ ai đó. Bất kỳ ai sinh ra trên cuộc đời này cũng đều được hạnh phúc. Những nỗi đau rồi sẽ qua. Sau đó thì niềm vui và những điều thực sự ý nghĩa sẽ đến…”
Thế mới nói, “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng. Bởi mỗi người đến trong đời này, sự xuất hiện, đều có ý nghĩa và xứng đáng được hạnh phúc.
Theo CafeBiz
Giọng đọc: Trọng Khương
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang