Blog Radio 789: Để anh cho em hiểu thế nào là yêu
2022-12-31 00:05
Tác giả: Mih Key Giọng đọc: Thắng Leo, Bạch Dương
blogradio.vn - Một chàng trai, chưa bao giờ hứa hẹn điều gì cho tôi, nhưng lúc nào cũng âm thầm ở đấy, dõi theo từng bước chân của tôi. Thì ra, tới một ngày, bạn sẽ nhận ra, chúng ta luôn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp, miễn là ta dũng cảm tiến tới.
***
Bạn thân mến! Người yêu bạn chưa chắc đã từ bỏ tất cả để ở bên bạn, nhưng người sẵn sàng đánh đổi tất cả để bên bạn, chắc chắn là người rất yêu bạn. Có thể chúng ta chưa hiểu tình yêu là gì dù đã hẹn hò qua bao nhiêu mối tình, cho đến một ngày ta gặp được một người mà chỉ muốn ở bên họ, không muốn xa rời nữa. Trong Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe truyện ngắn được gửi từ Mih Key.
Có nhiều người hỏi sự đổi thay là gì, thay đổi có lẽ sẽ khiến con người ta lớn lên hoặc là giúp chúng ta quen hơn với những đổ vỡ.
Từ bé tới lớn, không phải tôi chưa bao giờ chứng kiến những cuộc chia ly. Chứng kiến tới chai lỳ cảm xúc, nhưng tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt ai.
Mối tình đầu, anh ấy đi du học và có một người yêu mới.
Mối tình thứ hai, anh ấy nói tình cảm đổi thay, ở bên tôi thật nhàm chán.
Những mối tình sau đó, giống như là một thói quen, rằng thỉnh thoảng tôi cần một người bên cạnh vì tôi đều đoán trước kết quả. Tôi đã biết sợ, rằng tôi coi người ấy như cả thế giới rồi một ngày, họ nói rằng, họ không cần tôi. Bởi vì, tôi luôn chỉ có một mình, giữa dòng đời bao la này.
Rất lâu rồi, tôi không có liên lạc với mẹ, sau khi bố mất. Chúng tôi cứ thế xa cách, mẹ luôn cho rằng tôi là vận đen đủi. Tôi vẫn nhớ như in cái tát đau điếng trên má, khi mẹ vô tình phát hiện ra hình xăm của tôi.
Tôi và mẹ chưa bao giờ hợp nhau, những thứ còn sót lại trong ký ức của tôi chỉ là những trận cãi vã không tên.
Tôi của hôm nay, là một tôi khác lạ. Cô đơn giữa dòng đời lạc lối.
Chúng tôi đến với nhau, chỉ là mối quan hệ dây dưa không rõ ràng. Anh có con đường đi quá khác tôi, cớ gì tôi phải ở bên anh mãi?
Tôi nằm trong lòng anh, nhìn khuôn mặt ngủ say một cách yên bình, tại sao tôi luôn có sự bất an về mối quan hệ của chúng tôi như vậy?
Anh đôi khi quá nồng nhiệt, đôi khi lại mang tới cho tôi sự không tin tưởng.
Hình như mối quan hệ của chúng tôi, lơ lửng giữa không trung hệt như bong bóng xà phòng có thể vỡ bất cứ lúc nào.Máy tôi có số lạ gọi tới, là anh người yêu cũ đã về nước. Tôi chỉ kịp hỏi vài câu, đã bị Huy giật lấy.
- Cô ấy có người yêu rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa.
Tôi thản nhiên tới phát bực.
- Liên quan gì tới anh? Anh là gì của em à?
Anh ấy mặt đỏ gắt, cao giọng.
- Từng ấy thời gian chúng ta bên nhau, anh vẫn không là gì của em ư? Anh vẫn chưa đủ tốt với em sao?
Tôi cười lạnh, người bị tổn thương lại muốn làm đau kẻ khác ư?
- Anh... chưa bao giờ là gì cả.
- Ừ thì, ai chẳng cần một ai đó. Tại sao em luôn nói em không cần?
Câu trả lời tắc ở cuống họng, tôi vẫn chẳng thể nói ra là vì sao. Vì tôi sợ ư? Sợ lại tan vỡ như những lần trước ư?
- Em không quen với một mối quan hệ có quá nhiều sự ràng buộc. Em không có đủ thời gian.
Tôi nói xong rồi quay lưng đi, mặc kệ anh ấy cứ đứng như bức tượng ở đấy.
Chúng tôi không liên lạc một thời gian khá dài. Và tôi thấy anh đi bên cạnh một ai khác. Tự dưng cảm thấy ghen tị, vì sao sự dịu dàng ấy không chỉ dành cho mình tôi?
Tôi bấm nhầm gọi cho anh, chưa kịp tắt thì anh đã nghe. Tôi chỉ ngượng ngùng nói,
- Em ấn nhầm số... số anh giống của bạn em quá.
- Không nghĩ em vẫn bình thản như vậy. Em mãi chẳng biết yêu là gì.
- Anh có thực sự biết yêu là gì không? Hay anh chỉ muốn chiếm hữu em cho riêng mình? Anh có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em không? Dù chỉ là một chút? Anh hiểu bao nhiêu phần trăm về em?
Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài ở đầu dây bên kia.
- Em có từng cho anh cơ hội chưa?
Đáp lại chúng tôi là sự im lặng tới vô tình.
Cả hai chúng tôi đều rõ, câu là trả lời là chưa bao giờ.
Tôi bị đau ruột thừa, mặt toát hết mồ hôi hột, vẫn cảm thấy chẳng ai cần ngó ngàng tôi.
Một mình vịn tay cầu thang, một tay gọi cấp cứu.
Vẫn chỉ là một mình.
Khi tôi tỉnh dậy, chỉ thấy một màu trắng xóa, bệnh viện.
Tôi thấy một bàn tay quen thuộc đan vào tay tôi, là anh. Mái tóc đen nhánh, anh gục vào cạnh giường tôi ngủ ngon lành.
Tôi giơ tay ra muốn vuốt nó, rồi lại thôi. Tôi cũng không hiểu chính tôi muốn gì, tôi nửa muốn rời đi, nửa muốn ở lại bên cạnh anh.
Tính cách khác biệt, gia cảnh khác biệt, con đường chúng tôi đi còn bao nhiêu khó khăn?
Nghĩ tới đây, tôi kéo bàn tay ấm áp của anh ra, làm anh tỉnh dậy.
- Anh tới làm gì, bạn gái anh sẽ không vui, em không muốn bị đánh ghen đâu.
Anh nhíu mày, tỏ rõ vẻ khó chịu.
- Xem ra em ốm thật nhẹ, vẫn còn sức nói móc người khác. Bao giờ em mới xem lại cách ăn nói của em?
- Tại sao lần nào anh cũng to tiếng với em thế?
Tôi thở dài, mệt mỏi trùm chăn. Tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại thành ra thế này?
Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, cầm theo một cặp lồng cháo. Đã rất lâu rồi chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau, mẹ tôi cố ý hỏi han tôi và nhắc nhở tôi uống thuốc đúng giờ.
Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện, có những khúc mắc chẳng thể một hai giây có thể giải quyết được ngay.
Từ hôm đó chúng tôi chẳng bao giờ gặp lại nhau. Thế cũng tốt, ...
Từ sau ngày hôm đó, mẹ tôi thỉnh thoảng tới nhét đồ ăn vào trong tủ lạnh và nhắc nhở tôi đừng làm việc quá sức.
Tôi lấy làm lạ, giữ bà lại uống một tách trà.
- Mẹ...có gì đó khang khác. Không phải con luôn là đứa con bất trị hay sao?
Mẹ tôi không trả lời, chỉ hỏi lại tôi.
- Thằng Huy, sao không thấy nó tới thăm con nhỉ?
- Sao mẹ biết Huy ạ?
- Mẹ gặp nó hôm còn vào viện. Nó có mua đồ ăn cho mẹ, mẹ và nó có nói chuyện một chút. Nó kể con tăng ca nhiều quá dẫn tới bị suy nhược và mất ngủ. Nó còn nói, con với nó chắc không đi đường dài được, nhưng con luôn chỉ có một mình... mẹ nên... chăm sóc con nhiều hơn.
Đột nhiên mẹ tôi bật khóc, nhìn tôi một cách yếu ớt.
- Mẹ xin lỗi, mẹ biết chuyện bố mất không phải lỗi của con. Mẹ cũng biết con âm thầm đóng bảo hiểm nhân thọ cho thằng Tý. Nhưng mẹ không biết con ở ngoài xã hội lăn lội thế nào, mẹ đúng là không ra gì, để một người ngoài nói, con chỉ có một mình.
Thì ra, trên thế giới này vẫn có người hiểu tôi tới vậy.
Không biết tôi đã đứng trước cửa công ty anh từ bao giờ, mặt mũi tái nhợt, không make up, không làm tóc.
Anh đang đi cùng cô ấy, bỗng nhìn thấy tôi, cứ nghĩ anh sẽ đi tiếp tục ngó lơ tôi. Anh ra hiệu cho cô ấy đi trước, chậm chậm bước lại phía tôi hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
- Mới ngủ dậy? Tìm anh có gì không?
Anh dửng dưng, tôi gấp gáp.
- Nếu em nói, anh đừng kết hôn có được không?
- Tại sao... em cũng đâu kết hôn với anh.
Tôi cứng họng, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương hệt như chú mèo hoang bị bỏ rơi.
Anh ấy khựng lại vài giây, có lẽ anh ngạc nhiên vì biểu hiện khác lạ của tôi ngày hôm nay.
- Em...không biết.
Tôi nức nở, tôi ghét khi nghĩ tới anh ấy sẽ ở bên người con gái khác trong suốt quãng đời còn lại.
Anh ấy luống cuống kéo tôi lên xe, liên tục xoa bàn tay tôi.
- Anh đùa thôi... nín đi...lần đầu... thấy em khóc đấy.
- Đừng làm anh sợ chứ. Anh có nói anh sẽ kết hôn với ai đâu ngốc à.
- Em nhớ lần đầu chúng ta bên nhau không? Anh biết rõ em vẫn còn tình cảm với người cũ, nhưng anh đặt cược tình cảm của mình, chỉ để bên em.
Tôi đã không nhận ra những điều mà anh làm vì tôi, thì ra là thế, anh mới là người luôn thầm lặng ở phía sau tôi.
Lần đầu tiên quen nhau, chúng tôi đều không tỉnh táo, chỉ vì men say, và phát hiện ra ở bên nhau, ừ thì, cũng tạm.
Tôi phát hiện ra tôi yêu anh tạm bợ tới phát bực. Không một tin nhắn tôi gửi đi trước, không một món quà.
- Tại sao... em chẳng làm gì được cho anh?
Anh cười khẩy, nhìn chằm chằm tôi.
- Cũng đâu cần em làm gì, em ở bên cạnh anh là được mà. Không phải em luôn nấu ăn cho anh hay sao? Sao nhỉ, cảm giác ấm áp khi có người đợi mình đi làm về. Em không giống những cô gái khác anh đã từng quen. Cái gì cũng tự làm một mình, nhiều khi anh thấy, em chẳng cần ai cả. Nhưng tại sao em vẫn cô đơn như thế? Cũng có thể, chúng ta đều yêu sự cô đơn của nhau.
- Em ghét gặp được một người mà làm em yếu đuối. Một người có thể khiến em bỏ hết sự phòng bị, nhưng rồi cuối cùng lại bỏ em đi thì sao? Em sợ những nỗi sợ vô hình như thế. Sợ bị bỏ rơi, sợ bị cô đơn... em chắc bị điên rồi. Sợ nhiều vậy, chắc không nên yêu nhỉ?
Anh bật cười khanh khách, chắc do tôi ăn nói linh tinh mất rồi.
- Thế không sợ mất anh à?
Tôi cười khểnh, nhưng hai hàng nước mắt đã rơi từ bao giờ.
- Bởi vì như anh nói đấy, em chẳng có ai cả. Nên mới sợ, sợ yêu anh quá nhiều.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tôi, tóc anh dài hơn nhiều rồi.
- Em không biết yêu, không biết cách mở lòng, thì em có thể có ai được chứ?
- Bởi vì, chẳng ai tới dạy em cách yêu bao giờ cả...
Anh ấy sững người, hai chúng tôi cứ thế bất lực nhìn nhau.
- Anh không biết yêu là gì thật, nhưng anh rất ghét nhìn em cứ đăm chiêu như vậy, ghét việc em cứ mãi đau khổ vì những việc đã qua. Anh cấm em không được buồn, được không?
Anh xoa đầu tôi, hệt như xoa đầu con mèo cưng của anh vậy.
- Anh không thể hứa rằng không một ai trong chúng ta sẽ đổi thay. Vì anh nghĩ, cuộc đời này là một dòng chảy, chúng ta không phải nhà tiên tri. Chỉ là, anh có thể hứa, khi nào chúng ta còn bên nhau, anh sẽ vẫn yêu một mình em.
Một chàng trai, chưa bao giờ hứa hẹn điều gì cho tôi, nhưng lúc nào cũng âm thầm ở đấy, dõi theo từng bước chân của tôi.
Thì ra, tới một ngày, bạn sẽ nhận ra, chúng ta luôn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp, miễn là ta dũng cảm tiến tới.
Tác giả: Mih Key
Giọng đọc: Bạch Dương và Thắng Leo
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.