Nếu được chọn lại con vẫn chọn nơi bình yên ấy
2017-08-22 01:16
Tác giả:
Con đã rất thích những cuộc vui chơi cùng bạn bè, con cũng thích những niềm vui đến từ sự náo nhiệt ồn ã của đám đông, nhưng bây giờ thì không, vì con biết sau mỗi lần cuộc vui kết thúc sẽ mang lại cho người ta cái sự im ắng đến tiếc nuối, hụt hẫng. Chẳng thà bây giờ con cứ yêu cái sự bình yên trong chính ngôi nhà nhỏ bé của mình, nơi có bố mẹ, anh và con, nơi có những sự việc diễn ra và lặp lại hằng ngày đã rất gần gũi, thân thương.
Hè năm nay cũng giống như những mùa hè trước, bố mẹ cho con về quê chơi với anh chị, nhưng con không biết từ bao giờ mà con không mong rằng con được đi chơi lâu nữa. Con chỉ muốn đi đâu đó một chút rồi được trở về nhà ăn cơm mẹ nấu, về nhà ôm lấy mẹ nũng nịu một chút. Những ngày con đi chơi không ở nhà, sau những lần được anh chị đưa đi chơi, vui có, mệt có, sau tất cả khi đêm về con lại nhớ cái giường xếp đầy gấu bông mẹ mua, mẹ để vài chiếc chăn mỏng sẵn trên giường con khi mùa thu sang vì mẹ lo trời đêm về thu con sẽ bị lạnh mà ốm. Mẹ không muốn con thức khuya quá nên đêm nào mẹ cũng sang kiểm tra xem con ngủ chưa, mẹ chỉ im lặng đóng cửa phòng và rời đi khi thấy con đã ngủ trong chăn ấm áp. Nhưng con chỉ giả vờ ngủ thôi, và trong lúc đó con biết mẹ đắp chăn cho con, đặt chiếc điện thoại con ra xa giường vì sóng điện thoại rất hại cho sức khoẻ, mẹ còn khép cánh cửa sổ đanh mở rộng mà những cơn gió cứ mặc nhiên lùa vào căn phòng của con. Con biết mẹ đã lo cho con nhiều như thế.
Con có bệnh mà con không biết giữ, mẹ biết con có bệnh nên cứ nhắc con giữ sức khoẻ hoài. Con bị hen suyễn từ năm con hai tuổi, bố đi làm xa ở tận miền trong chỉ khi nghỉ phép mới về nhà được, mẹ một mình chăm sóc, nuôi dạy hai anh em con. Mẹ kể anh con cũng hay ốm, đi tiêm nhiều đến nỗi bác sĩ phải khó khăn khi tìm ven ở chỗ khác mới tiêm được, tay anh kín vết kim tiêm, nhưng anh không khóc. Còn con cứ ốm là khóc, khóc là lại lên cơn suyễn, con thở không được, mẹ thức hoài cả đêm xoa bóp cho con. Rồi ngày con đi viện, mẹ cũng một mình ngoài viện chăm con, con không nhớ lúc đó mẹ có giường để ngủ hay không, khoa nhi ngày đó phòng chật lắm vì bên giường bệnh luôn phải có bố mẹ ở lại để trông con mình, vậy mà mẹ thì chỉ có một mình, cực lắm. Lúc đó con biết mẹ đã yêu con nhiều như thế.
Ngày con lên chín tuổi, bố chuyển công tác về gần nhà rồi, mẹ đỡ cực hơn. Những ngày bố đã chuyển công tác về gần nhà. Bố đi làm bằng xe đạp thôi vì nhà gần đơn vị của bố mà. Sau mỗi buổi đi làm về bố sẽ trồng cây nọ cây kia, rau kia để cho gà cho lợn ăn. Lúc bố sửa đồ điện trong nhà, lại có những lúc bố cố về sớm để cưa cưa gõ gõ làm chuồng chim bồ câu hoặc cũng có những ngày bố mải mê làm chậu cây cảnh. Vậy đó, bố mẹ chỉ rảnh vào buổi tối rồi cùng nhau xem ti vi sau một ngày bận rộn công việc bên ngoài. Dù vậy vẫn thật bình yên. Trong ngôi nhà ấy chúng ta bỏ mặc ngoài kia những bộn bề của cuộc sống.
Ngày anh đi học xa nhà, bố đưa anh ra tận nơi thuê phòng, sắm đồ cho anh. Rồi bao lần sau đó, bố ra thăm anh, mang rau, mang trứng ra cho anh, bố đi đi về về gần 100km trong một buổi sáng. Có những bữa cơm có ba người khi trên đĩa chỉ còn hai miếng trứng, bố gắp cho con một miếng bảo con ăn nốt, rồi bố mẹ chia đôi miếng còn lại. Lúc đó con biết, bố yêu gia đình nhiều như thế, con thấy ấm áp vô cùng.
Ngày anh còn ở nhà khi nào bố nói anh không được thì dùng đến roi. Mỗi lần thế con đều khóc nức nở vì sợ anh đau.
Có những buổi trưa anh em con trốn mẹ ra vườn ném sấu để ăn. Có những buổi tối ngồi cạnh xem anh học bài.
Ngày anh đi học xa nhà rồi đôi khi con và anh vẫn nhắn tin cho nhau. Vì anh em con cách xa tuổi nhau nên anh cứ coi con là trẻ con, rồi ngày anh nhận ra con đã lớn cả về bề ngoài lẫn suy nghĩ, anh bảo có điều gì buồn cứ nói với anh vì anh là anh trai con.
Ngày đó, con thấy có anh trai là điều thật tuyệt vời.
Bố mẹ à, tuy nhà mình không khá giả giàu sang mà chỉ là một gia đình bình thường sống ở một vùng quê quanh năm nhìn thấy cánh đồng lúa nhưng nếu được sinh ra một lần nữa, con không mong sinh ra trong thành phố ồn ào náo nhiệt mà vẫn hi vọng được sinh ra trong gia đình mình tại nơi đây, nơi có những bình yên, nơi có bố mẹ, anh trai và những tình yêu thương mà chúng ta dành cho nhau.
Có những tình yêu mà, cũng tuyệt vời như tình yêu lứa đôi như thế.
© Mẫn Hằng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.