Gia đình là nơi đã cho con tất cả
2016-10-17 01:15
Tác giả:
Chiếc phà nhỏ từ từ rời bến, sao tôi thấy mình càng xa mẹ hơn. Cuối tuần chỉ được vỏn vẹn một ngày bên mẹ sau gần cả năm trời xa cách. Tôi thấy chẳng đủ chút nào so với nỗi nhớ mẹ trong lòng. Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, anh em tôi bước sang ngưỡng cửa cấp 3 với bao nổi khó khăn chồng chất lên vai cha mẹ. Hai đứa phải ở trọ vì trường học cách nhà hơn 20km, còn phải băng qua nhánh sông tiền mênh mông sóng nước. Việc học quan trọng trước mắt là vậy nhưng với mảnh vườn nhỏ xíu thì làm sao cha mẹ có thể lo xuể cho cả hai anh em tôi khi mùa khai trường sắp đến. Cha thương con đành rời xa gia đình ra Vũng tàu bán hàng dạo, mẹ thương chồng nên cũng rời quê lên Sài Gòn giúp việc nhà cho bà cô.
Mười tháng trời không có mẹ tôi nhớ mẹ vô cùng, tôi thèm món cá bống kho tiêu, thèm món canh rau với lác đác vài con tép đỏ của mẹ. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng, muốn nghe tiếng gọi của mẹ vào mỗi buổi sáng. Không biết mẹ có buồn có vất vả lắm không? Chắc giờ cha ốm lắm, sạm đen đi vì cái nắng cái gió hốc hác của biển cả. Nghỉ đến đây mà sao tôi thấy khóe mắt mình cay thế. Nhận được tin mẹ về 2 hôm, tôi mừng như muốn nhảy lên vì sung sướng. Chiều thứ bảy tôi phi như bay trên chiếc xe đạp đầm cũ mèm, hôm nay tôi có cảm giác con ngựa sắt của mình sao khỏe thế, nhanh thế.
Buổi chiều hôm đó anh em tôi ríu rít như chú chim nhỏ quấn lấy mẹ không rời. Mẹ mua cho tôi bộ quần áo mới và anh hai đôi giày màu xanh biển rất đẹp. Tôi ôm món quà vào lòng và không nỡ mặc vào sợ làm bẩn món quà thì tiếc lắm. Tôi nói với mẹ là sẽ dùng nó vào dịp tết khi cả cha và mẹ cùng về. Mẹ cười hiền từ như hiểu ra rằng con gái mẹ nay đã lớn, đã hiểu nổi vất vả của cha mẹ.
Một đêm ôm mẹ ngủ trọn vẹn sao mà trôi nhanh quá. Tôi kể cho mẹ nghe chuyện về những người bạn mới ở thành phố và về người thầy mà tôi kính trọng nhất. Giá như có cha cùng ở đây thì vui hơn mẹ nhỉ, mẹ buồn rồi bảo cha bận rồi. Mẹ an lòng vì thấy tôi không còn bỡ ngỡ rụt rè như trước nữa.
Sáng chủ nhật thật ý nghĩa khi có mẹ, tôi và anh hai sao ngoan thế, chúng tôi dậy từ rất sớm để dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. 3 mẹ con cùng nhau nấu ăn, chăm lại mảnh vườn nhỏ, trưa đến lại rủ nhau đi thăm họ hàng. Ở bên mẹ tôi cười giòn tan vui vẻ như đây là ngày hạnh phúc nhất. Chiều đến, ánh mặt trời lặn dần sau tán cây bần trước ngõ chợt bần thần nhận ra tôi phải xa mẹ nữa rồi. Mẹ chuẩn bị cho tôi chục trứng vịt cùng bó rau muống mới hái sau vườn, cho tôi tiền rồi bảo phải cố gắng nghen con. Tôi thắt lòng cầm mọi thứ rồi ngoái nhìn mẹ. Cũng trên con ngựa sắt này mà sao giờ mày nặng quá, chậm chạp quá.
Vừa đi nước mắt vừa không ngừng rơi. Cha mẹ đã vất vả vì chúng tôi nhiều như thế, vậy thì càng phải cố gắng học giỏi để cha mẹ vui lòng mới được chứ.
Bầu trời Vĩnh Long hôm nay êm ả đến lạ, nước vẫn trong xanh, xa tít kia là cây cầu Mỹ Thuận với những dãi xe đang tấp nập lưu thông. Đâu đó sẽ có chuyến xe đưa mẹ tôi đến với thành phố mới, với những nổi vất vả...
© Nguyên Lê – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Thèm lắm một bữa cơm nhà
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.