Với con mẹ là tất cả
2016-08-16 01:26
Tác giả:
Là con trai nên con ngại bày tỏ tình cảm của một người con đối với mẹ mình như con gái. Thế nhưng, ẩn dưới sự tỏ ra cứng rắn ấy là những xúc cảm dạt dào con luôn hướng về mẹ. Sự biết ơn đầu tiên của con là mẹ phải mang nặng, đẻ đau để con được có mặt trong cuộc đời này. Rất đúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng khi dân gian có câu: mẹ đã "rút ruột đẻ ra con" bởi những cơn đau và sự lo lắng cực độ khi mẹ chuyển dạ. Khoảng khắc ấy là lúc giao thời thiêng liêng và quý giá vô cùng!
Thế rồi khi sinh linh nhỏ bé chào đời, biết bao cực khổ ập đến với mẹ. Những đêm mẹ thức trắng vì con quấy khóc. Mẹ rút sức lực của mình qua từng giọt sữa tinh tuyền để cho con bú mớm. Con càng mau lớn, mẹ càng gầy mòn. Bàn tay mẹ đỡ nâng con khi con biết lật, biết bò. Ba kể mẹ sung sướng đến phát khóc khi con chập chững bước đi những bước đầu tiên, khi con ê.. a... kêu "ba...má" ngọng nghịu! Đến bây giờ ba vẫn cười tủm tỉm nói với tôi rằng từ khi có tôi thì ba xuống "hạng hai" trong tâm trí của mẹ.
Rồi một ngày đứa trẻ được người mẹ đưa đến trường. Ký ức của con không quên cái ngày quan trọng ấy. Mẹ cứ xem đi, xem lại mấy bộ quần áo đồng phục lớp một đã ủi thẳng thắn vết nhăn chưa, kiểm tra cặp của con đủ tập, sách, viết chì chưa? Sáng mẹ dậy sớm trước cả đồng hồ báo thức, lo vệ sinh và ăn sáng cho con. Mẹ đưa con đến tận lớp, con ngồi vào bàn học mẹ vẫn đứng ngoài cửa lớp, giơ tay vẫy con cho con yên lòng. Bàn tay mẹ trong đời còn nhiều lần vẫy tạm biệt con, nhưng ngày đi học đầu tiên con biết thế nào là xa mẹ để lại ấn tượng sâu sắc nhất!
Con lớn khôn, được học đến lớp 12 là một chuỗi vất vả, lo lắng của cha mẹ. Không có ngôn từ nào diễn tả sự cực khổ của cha mẹ chỉ để đem lại cho con những điều tốt đẹp nhất. Cha mẹ ôm hết vào lòng những đắng cay, nước mắt nhân gian. Riêng con luôn được hưởng hạnh phúc gia đình nhiều nhất có thể từ cha mẹ. Áo con luôn trắng tươi đến trường, trong khi mồ hôi như muối mặn ướt đẫm vai áo cha. Quãng đời học trò vui như sắc đỏ phượng vĩ sân trường của con không hề vương nước mắt buồn lo của mẹ.
Tháng ngày ngồi giảng đường, con mới biết rơi nước mắt vì xa gia đình thân yêu. Mẹ là hình ảnh hiện diện trong giấc ngủ của con nhiều nhất. Những buổi chiều mưa nơi thành phố xa lạ, con cúi mặt bên cửa sổ khóc ngon lành như trẻ con. Mẹ ơi, con không muốn làm người lớn để mãi mãi như ngày đầu tiên được mẹ âu yếm dẫn đến trường!
Bây giờ con của mẹ đã ba mươi tuổi nhưng mẹ luôn quan tâm như ngày con thơ bé. Mỗi khi vấp ngã, con lại muốn trở về trong vòng tay trìu mến của mẹ, được nghe mẹ an ủi, dạy bảo. Cuộc đời nhiều thử thách, cay đắng nhưng ta vẫn có một khung trời bình yên để con tìm về, đó là mẹ! Sau cánh cửa gia đình mở ra, ta được hưởng một bữa cơm ngọt ngào nhất trên đời dù thức ăn chỉ đơn sơ rau đậu. Và cũng sau cánh cửa gia đình mở ra sẽ là người luôn cho ta yêu thương mà không cần nhận lại. Một lúc nào đó, có thể ta nhận ra ngôi nhà thân yêu của mình không lớn, nhưng bạn phải tin rằng dưới mái nhà ấy là một người Thượng Đế ban xuống trần gian để thay mặt ngài yêu thương ta: ấy là Mẹ!
Mẹ ơi! Con xin nói một lời ở tuổi ba mươi: Mẹ là tất cả!
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Có thể bạn quan tâm: Thèm lắm một bữa cơm nhà
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.