Hạnh phúc là khi có mẹ trong đời
2016-08-17 01:29
Tác giả:
Hai giờ khuya, không khí tĩnh mịch và yên ắng như mọi hôm. Con hẻm vào phòng trọ tôi ở, giờ này chỉ còn mập mờ ánh đèn điện hiu hắt. Ngồi một mình bên cái bàn cũ sập sệ của căn phòng trọ, bần thần tôi nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt đi vào màn đêm sâu vút. Toàn thân như bất động, bao nhiêu ký ức vượt thời gian trở về, vỡ òa trong nước mắt.
Nó mạnh mẽ vô cùng, luôn tự xưng là người cứng rắn nhất trong đám bạn, nó là cây tùng cây bách cho mấy ai mỗi khi cần đến nó. Và rồi hai bàn tay nó đã không còn thảnh thơi mà ngồi đếm số cho nhau, nó đưa tay lên cố gắng lau đi dòng nước mắt. Nó lang mang trong chính con người nó, nó nhớ về gia đình, nhớ về mẹ. Cái ngày nó nhận được tin đậu đại học, cả nhà mừng mừng tủi tủi. Mẹ cười như một phản xạ tự nhiên, không một lời tán thưởng.
“Mày mà rớt thì ở nhà làm nông nha con” - Mẹ trêu tôi. Cũng không hiểu sao, tôi dõng dạc khoe khoang. Tôi cười trong khoái chí và tự đắc, cười trên tâm trí của một kẻ to xác với những triết lý đầy non nớt và thiếu sót.
Mọi thứ vẫn bình yên như thường lệ, ngoại trừ tâm trạng của thằng mới đậu đại học, nó thấy tự hào về chính nó, bồn chồn, suy nghĩ đủ điều khi sắp đặt chân vào cái nơi mà người ta gọi là “Đại Học”. Một ngày, hai ngày,.... nó mong ngóng, đứng ngồi không yên. Nếu có quyên năng trong tay, nó muốn sáng ngày mai mở mắt dậy đã là ngày nhập học.
Cái đêm, trước ngày phải xa quê lên thành phố, tôi không thể nào quên.
“Mai mẹ đi với con nha.” - Mẹ nheo nheo đôi mắt. Gắt gỏng, tôi bảo:
“Mẹ đi theo, chỉ tổn con giữ mẹ”.
Chợt, không khí im lặng bao trùm lên ngôi nhà nhỏ của tôi. Mặt mẹ buồn lắm, hôm đó mẹ bỏ vào phòng mà không xem bộ phim mà mẹ vẫn coi hằng đêm. Tôi chết lặng trên chính đôi chân của mình. Tôi trở về phòng, tôi cứ trằn trọc, ngủ không yên. Tiếng ai vẫn thút thít trong đêm, áp sát tai vào tường, tôi nghe phát ra từ phòng mẹ. Nước mắt tôi chảy như một con kênh vỡ bờ.
...Đó là 4 giờ 30 sáng. Tôi dụi mắt, hình như có ánh đèn mờ mờ dưới bếp, những tiếng động phát ra càng lúc càng lớn hơn. Tôi bắt gặp mẹ đang làm thịt con gà nấu cháo cho tôi ăn.
“Mẹ làm gì vậy?” - Nhanh miệng tôi hỏi. Mẹ đáp lại với một giọng vô cùng ấm áp:
“Con đi sớm, nên mẹ nấu cháo cho con ăn lót dạ”.
“Chi cực vậy mẹ?”
Dẫu miệng thì thốt ra như vậy nhưng tôi cảm thấy đôi mắt mình rung rung nước mắt. Màn đêm mờ dần trong ánh nắng của mặt trời. Chiếc ba lô trên vai, mẹ chở tôi ra bến xe cho kịp giờ. Ngồi sau lưng mẹ, tôi ước rằng mình có thể ôm mẹ một cái và nói cảm ơn mẹ nhiều lắm. Dẫu hai tiếng cảm ơn tôi vẫn thường hay nói với bạn bè mỗi khi được giúp đỡ. Nhưng sao với mẹ lại khó đến thế. Trời se se lạnh, những cơn gió sớm thổi nhè nhẹ. Bỗng tôi cảm thấy mình ớn lạnh, đôi mắt như ai đó chơi dại để hai viên nước đá lên. Lạnh buốt.
Trách bản thân tại sao tôi quá vô tình và bất hiếu đến thế! Bước lên chuyên xe đò, nhìn lại phía sau, tôi bắt gặp hình ảnh mẹ vẫn dõi theo tôi. Đôi bàn tay khô ráp vẫy chào tôi. Đó mãi là điều ám ảnh trong lòng tôi.
Thời gian cứ trôi, 2 năm của sự lãng quên, của sự nhung nhớ và tội lỗi... Trải qua từng ấy chuyện, thì giờ điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà là nỗi buồn của cha và giọt nước mắt của mẹ. Tôi hiểu rằng, tôi vốn đã vô cùng hạnh phúc khi có mẹ và được mẹ yêu thương hết mực. Mấy ai đang còn mẹ hãy trân trọng, đừng làm nước mắt mẹ rơi, khóe mi mẹ sầu. Mẹ là tất cả đời con.
Ngày lễ Vu Lan đang đến gần, con sẽ gọi về cho mẹ và nói: Con yêu mẹ nhiều lắm. Con sẽ làm được mà, hãy tin con và một lần được hạnh phúc mẹ nhé!
Tác giả ẩn danh.
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.
Tết đoàn viên
Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.
Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán
Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?
Bản chất của việc học
Mục tiêu của việc học là hình thành một con người có khả năng suy nghĩ và tư độc lập, có cái nhìn đa chiều, khả năng phân tích, tiếp nhân thông tin một cách sắc bén và logic, luôn cập nhật và phát triển các kỹ năng sống trong một thế giới không ngừng thay đổi và phát triển.
Giấc mơ để dành
Một cuộc đời đầy ắp tiếng cười bao nhiêu, tim càng rung trong lồng ngực bao nhiêu, tuổi trẻ ấy càng kéo dài, càng đáng giá.
Niềm tự hào lớn lao
Tôi nhận ra được rằng dù cho tôi có giỏi, có dở hay có tệ đến đâu, ba mẹ vẫn luôn chưa từng ngừng tự hào về tôi. Tôi tốt nghiệp loại nào đi nữa đối với mẹ tôi vẫn là đứa trẻ làm tốt nhất và nổi bật nhất.
Xuân của mẹ
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập.
Mỗi người một con đường – đừng so sánh
So sánh bản thân với người khác không hoàn toàn xấu. Nó có thể trở thành động lực nếu bạn biết học hỏi và lấy đó làm mục tiêu để cải thiện bản thân. Tuy nhiên, nếu chỉ so sánh một cách mù quáng và tự ti vì không đạt được như người khác, bạn sẽ rơi vào vòng xoáy tiêu cực.
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!