Hạnh phúc là khi có mẹ trong đời
2016-08-17 01:29
Tác giả:
Hai giờ khuya, không khí tĩnh mịch và yên ắng như mọi hôm. Con hẻm vào phòng trọ tôi ở, giờ này chỉ còn mập mờ ánh đèn điện hiu hắt. Ngồi một mình bên cái bàn cũ sập sệ của căn phòng trọ, bần thần tôi nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt đi vào màn đêm sâu vút. Toàn thân như bất động, bao nhiêu ký ức vượt thời gian trở về, vỡ òa trong nước mắt.
Nó mạnh mẽ vô cùng, luôn tự xưng là người cứng rắn nhất trong đám bạn, nó là cây tùng cây bách cho mấy ai mỗi khi cần đến nó. Và rồi hai bàn tay nó đã không còn thảnh thơi mà ngồi đếm số cho nhau, nó đưa tay lên cố gắng lau đi dòng nước mắt. Nó lang mang trong chính con người nó, nó nhớ về gia đình, nhớ về mẹ. Cái ngày nó nhận được tin đậu đại học, cả nhà mừng mừng tủi tủi. Mẹ cười như một phản xạ tự nhiên, không một lời tán thưởng.
“Mày mà rớt thì ở nhà làm nông nha con” - Mẹ trêu tôi. Cũng không hiểu sao, tôi dõng dạc khoe khoang. Tôi cười trong khoái chí và tự đắc, cười trên tâm trí của một kẻ to xác với những triết lý đầy non nớt và thiếu sót.
Mọi thứ vẫn bình yên như thường lệ, ngoại trừ tâm trạng của thằng mới đậu đại học, nó thấy tự hào về chính nó, bồn chồn, suy nghĩ đủ điều khi sắp đặt chân vào cái nơi mà người ta gọi là “Đại Học”. Một ngày, hai ngày,.... nó mong ngóng, đứng ngồi không yên. Nếu có quyên năng trong tay, nó muốn sáng ngày mai mở mắt dậy đã là ngày nhập học.
Cái đêm, trước ngày phải xa quê lên thành phố, tôi không thể nào quên.
“Mai mẹ đi với con nha.” - Mẹ nheo nheo đôi mắt. Gắt gỏng, tôi bảo:
“Mẹ đi theo, chỉ tổn con giữ mẹ”.
Chợt, không khí im lặng bao trùm lên ngôi nhà nhỏ của tôi. Mặt mẹ buồn lắm, hôm đó mẹ bỏ vào phòng mà không xem bộ phim mà mẹ vẫn coi hằng đêm. Tôi chết lặng trên chính đôi chân của mình. Tôi trở về phòng, tôi cứ trằn trọc, ngủ không yên. Tiếng ai vẫn thút thít trong đêm, áp sát tai vào tường, tôi nghe phát ra từ phòng mẹ. Nước mắt tôi chảy như một con kênh vỡ bờ.
...Đó là 4 giờ 30 sáng. Tôi dụi mắt, hình như có ánh đèn mờ mờ dưới bếp, những tiếng động phát ra càng lúc càng lớn hơn. Tôi bắt gặp mẹ đang làm thịt con gà nấu cháo cho tôi ăn.
“Mẹ làm gì vậy?” - Nhanh miệng tôi hỏi. Mẹ đáp lại với một giọng vô cùng ấm áp:
“Con đi sớm, nên mẹ nấu cháo cho con ăn lót dạ”.
“Chi cực vậy mẹ?”
Dẫu miệng thì thốt ra như vậy nhưng tôi cảm thấy đôi mắt mình rung rung nước mắt. Màn đêm mờ dần trong ánh nắng của mặt trời. Chiếc ba lô trên vai, mẹ chở tôi ra bến xe cho kịp giờ. Ngồi sau lưng mẹ, tôi ước rằng mình có thể ôm mẹ một cái và nói cảm ơn mẹ nhiều lắm. Dẫu hai tiếng cảm ơn tôi vẫn thường hay nói với bạn bè mỗi khi được giúp đỡ. Nhưng sao với mẹ lại khó đến thế. Trời se se lạnh, những cơn gió sớm thổi nhè nhẹ. Bỗng tôi cảm thấy mình ớn lạnh, đôi mắt như ai đó chơi dại để hai viên nước đá lên. Lạnh buốt.
Trách bản thân tại sao tôi quá vô tình và bất hiếu đến thế! Bước lên chuyên xe đò, nhìn lại phía sau, tôi bắt gặp hình ảnh mẹ vẫn dõi theo tôi. Đôi bàn tay khô ráp vẫy chào tôi. Đó mãi là điều ám ảnh trong lòng tôi.
Thời gian cứ trôi, 2 năm của sự lãng quên, của sự nhung nhớ và tội lỗi... Trải qua từng ấy chuyện, thì giờ điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà là nỗi buồn của cha và giọt nước mắt của mẹ. Tôi hiểu rằng, tôi vốn đã vô cùng hạnh phúc khi có mẹ và được mẹ yêu thương hết mực. Mấy ai đang còn mẹ hãy trân trọng, đừng làm nước mắt mẹ rơi, khóe mi mẹ sầu. Mẹ là tất cả đời con.
Ngày lễ Vu Lan đang đến gần, con sẽ gọi về cho mẹ và nói: Con yêu mẹ nhiều lắm. Con sẽ làm được mà, hãy tin con và một lần được hạnh phúc mẹ nhé!
Tác giả ẩn danh.
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?