Rồi ai sẽ cho con niềm tin hở mẹ?
2016-08-17 01:28
Tác giả:
Cuộc sống xa nhà con biết chẳng có gì là dễ dàng cả, nhưng mà mẹ ơi con chẳng thể ngừng buồn và nhớ mẹ.
Con hiểu rõ hoàn cảnh nhà mình, con cũng cảm nhận được rõ ràng những tình yêu thương, những sự hi sinh mẹ dành cho con và cả trọn vẹn niềm tin mẹ gửi gắm nơi con. Nhưng con đang cảm thấy sợ lắm mẹ ạ!
Con là đứa con gái chẳng được sinh ra trong gia đình đủ đầy, thế nên con luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ để làm yên lòng mẹ và mọi người. Ngay từ nhỏ, con đã học cách xù lông để tự bảo vệ mình trước dư luận và trước những người muốn làm tổn thương con. Tự mình đứng dậy khi gấp ngã, học cách thứ tha cho người khác khi họ mắc lỗi, học cách chấp nhận những thực tế dù nó có phũ phàng, tồi tệ đến mức nào đi nữa. Con học cách mỉm cười trước những lời cay nghiệt của chính những người chảy chung một dòng máu với con. Và khó khăn nhất là con đã phải cố học cách để kìm nén cảm xúc, lừa dối chính bản thân con. Cảm giác ấy thật tồi tệ lắm mẹ ạ!

Con đã luôn dặn mình rằng, thực tế ấy chẳng có gì đáng để con buồn. Con đã không cho phép mình suy nghĩ về điều ấy, lúc nào con cũng cười và tỏ vẻ chẳng quan tâm đến hoàn cảnh, luôn bất cần. Lâu dần con trở thành diễn viên hoàn hảo trong vai diễn này, đến nỗi có nhiều lần bà ngoại đã nghĩ con thật dại khờ và vô tâm.
Xã hội và con người chẳng đủ tốt để chia sẻ những nỗi buồn cùng mẹ con mình. Con biết có những lời nói ra vẻ họ quan tâm, đồng cảm với gia đình mình nhưng thực chất họ chỉ đang cố tìm kiếm đề tài để tám chuyện. Con thương mẹ của con nhiều hơn.
Dù mạnh mẽ đến nhường nào thì cuối cùng mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cũng yếu mềm, cũng mong manh và rất cần được quan tâm, yêu thương, chia sẻ. Nhưng kết quả thì sao? Con đã khóc rất nhiều vì điều đó mẹ ạ! Con thấy đau lòng khi mà mẹ cứ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con, những công việc cần đến đàn ông trong nhà nhưng tất cả tay mẹ lại phải làm. Con đã không lạ lẫm với những bữa cơm chỉ có 2 mẹ con. Và rồi con đã lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, của Ngoại, con trở thành một đứa con gái gan lỳ nhưng chẳng bao giờ dám mở trái tim để chấp nhận một thứ tình cảm nào khác.
Con cố gắng học với hi vọng sẽ mang lại được niềm vui cho mẹ. Rồi giờ đây con vào đại hoc, đôi vai mẹ vốn đã nặng nay lại nặng thêm bội phần, sức khỏe mẹ lại ngày càng tệ đi, con thấy lo hơn. Mẹ cứ vô tình với chính mình để dồn hết yêu thương và quan tâm cho con. Mẹ lo con đói, lo con buồn, lo con rét khi đông xuống trong khi chiếc giường cũng chỉ cô đơn, trống trải một mình mẹ!

Xa mẹ con cố gắng trưởng thành và chững chạc hơn. Con đã luôn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ con buồn vì bất cứ điều gì nữa, có chăng chỉ là yêu thương mẹ nhiều hơn mà thôi. Nhưng mẹ ơi, có lẽ con đã sai mất rồi mẹ ạ! Chiều nay, và cả nhiều lần trước đó nữa, những người bạn trọ cứ được nhận những cuộc gọi từ anh chị, từ bố của họ. Con đã cố gắng lảng tránh đi nhưng sao vẫn thấy buồn mẹ ạ. Rồi trong con khát khao một lần nhận được câu hỏi thăm của những người ghét bỏ con mẹ ạ!
Cũng đã có những lần con muốn tìm một người có thể nghe nghe con tâm sự khi buồn, an ủi con khi con yếu lòng và cho con tựa vào mỗi khi mệt mỏi, nhưng rồi con lại sợ liệu có ai chấp nhận con hay không? Nhiều khi đang ở giữa thủ đô tấp nập người mà con luôn cảm thấy buồn, cô đơn và lạc lõng lắm.
20 năm qua con đã sống như một cỗ máy, nhưng hôm nay đây con sắp không thể chịu nổi được nữa rồi mẹ ạ! Có thể con sẽ gục ngã mất. Liệu con có thể tìm được cho cuộc đời mình một người đàn ông yêu thương con thật lòng không đây mẹ? Ai sẽ thật lòng mong muốn cùng con gái mẹ nắm tay đi trên con đường đây ạ?
© Phan Quỳnh – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






