Sau tất cả, bên con vẫn luôn có một gia đình
2016-10-08 01:35
Tác giả:
Đã lâu lắm rồi con mới có lại cảm giác nhớ nhà, nhớ ba má, nhớ đứa cháu bé bỏng của mình và nhớ tất cả những gì của nhà mình ba má ạ!
Có lẽ 4 năm sống ở Sài gòn là 4 năm con đã thay đổi bản thân mình nhiều nhất. Từ cô bé nhút nhát, tự ti ngày nào giờ đã có thể cởi mở, hòa đồng được với mọi người. Con còn nhớ cái ngày bước lên xe vào thành phố bon chen và nhộn nhịp này, con đã hồi hộp lo lắng rất nhiều. Đã có biết bao suy nghĩ trong con lúc đó hiện liên, con sợ, sợ phải làm quen với một môi trường mới, sợ phải tiếp xúc với nhiều người, sợ thay đổi con người mình và rồi câu nói quen thuộc “Cố lên con gái nhé!” của ba má đã như lấy lại niềm tin cho con rất nhiều.
Ngày đầu tiên sống ở một thành phố lạ, con còn nhớ ngày ấy mưa rất nặng hạt, đường phố thì lúc nào cũng đông đúc và ngập nước, con đã lạc gần 3 tiếng đồng hồ mới có thể tìm được đường về nhà để sau này khi có bản đồ bên cạnh rồi con vẫn nhận ra hầu như con đường nào ở đây cũng có dấu vết bị lạc không hồi kết của mình. Rồi những ngày tiếp theo đó là chuỗi ngày con tập tành đi làm thêm, những buổi học vừa kết thúc là lại lật đật đạp xe thật nhanh đến chỗ làm vì sợ trễ giờ. Kết thúc một tháng đầu thử việc tiền chưa kịp cầm nóng tay đã phải đóng sạch vào tiền phòng, con đã tự tạo cho mình làm quen với cách xưng hô, cách ứng xử với những tình huống không mong muốn đối với những người khiếm nhã dành cho mình.

Có những lúc bước chân về đến phòng, con mệt đến nỗi chỉ muốn nằm ườn ra không làm bất cứ gì cả, để nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật ngon. Quả thật để một đứa chưa va chạm bên ngoài như con phải chịu áp lực từ nhiều phía quả thật rất khó khăn. Nhiều đêm, chỉ vừa nghe giọng ba hoặc má nói trong điện thoại, nước mắt con đã sẵn trực tuôn trào, một phần vì quá nhớ một phần vì tủi.
Con nhớ cái lần đầu tiên bị chủ nhà đuổi đi vì không có tiền phòng, lần đầu tiên trong người đến tờ 500đ giữ xe đi học cũng không có, lần đầu tiên được đứa bạn cũng lớp bẻ cho nửa ổ bánh mì vì thấy con nhịn đói, lần đầu tiên bị trộm vào nhà lấy đi những thứ con yêu quý, lần đầu tiên thất tình mối tình gần 5 năm…Để rồi khi nghe ba gọi điện hỏi thăm: “Vẫn ổn chứ con?” con chỉ biết òa khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba, khóc vì nhớ nhà, khóc vì sợ, khóc vì lạc lõng và hụt hẫng giữa chốn đông người, khóc vì biết bao ấm ức con giấu bao lâu nay như được giải thoát. Không chần chừ một chút nào con đã xách ba lô bắt xe đi 16 tiếng để về nhà, để được trở về nơi con được yêu thương, được cảm thấy mình bé bỏng và an toàn nhất. Thế nhưng thời gian đã giúp con nhận ra, nếu ta không thể chấp nhận đối mặt với những khó khăn, thử thách của cuộc sống này thì con mãi mãi không bao giờ trưởng thành và khôn lớn được.

Rồi cái lần con nhận ra sự quý giá của tính mạng khi bị sốt nặng đến nổi hôn mê phải nhập viện, lúc đó con mới thấy mình thèm được sống đến mức nào. Một đứa chưa làm được gì cho đời, chưa báo hiếu được cho ba mẹ mà ra đi thì quả thật quá ấm ức, vậy nên con luôn xem những đứa nhảy cầu vì thất tình thật là ích kỉ.
Ba má biết không? Đã có nhiều lần ba má tự trách bản thân vì không giàu có như những gia đình khác, không thể cho con cuộc sống sung sướng như những đứa bạn hàng xóm, nhưng con lại cảm thấy phải cảm ơn ba má rất nhiều vì điều đó, con luôn cảm thấy tự hào về gia đình mình, vì nhờ ba má con được sống cuộc sống tự lập, tự chịu trách nhiệm với bản thân mình sớm hơn so với bạn bè. Con đã biết cách sử dụng đồng tiền, thời gian và sức khỏe một cách hợp lý, đã biết giải quyết những công việc đầy áp lực, biết nhu và cương khi cẩn thiết, biết cách yêu thương bản thân hơn, và đã biết cách hòa nhập với đám đông một cách dễ dàng nhất. Khi trải qua những năm tháng khó khăn ở đây, con nhận ra bản thân mình chai lì ra sao, suy nghĩ của mình chín chắn hơn hẳn và con yêu ba má nhiều đến thế nào. Con thầm cảm ơn ông trời để con được làm con của ba má, để con được yêu thương và được lắng nghe. Nếu được chọn lại một lần nữa con vẫn mong rằng mình sẽ mãi là đứa con giá bé bỏng của ba má.
Sau tất cả, con nhận ra đối với con trên thế giới này, điều quan trọng nhất chỉ có hai từ. Đó là: GIA ĐÌNH
© Hà Thị Tô Ly – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






