Cảm ơn bố đã giúp con biết yêu gia đình mình như thế nào
2017-04-10 01:20
Tác giả:
Bố thân yêu của con!
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời con viết thư cho bố và viết về bố - người anh hùng cũng là người đàn ông tuyệt vời nhất của đời con.
Đã lâu lắm rồi con không viết nhật kí, viết những dòng tâm sự. Ngày con còn ở nhà, ở với bố mẹ, con thích viết nhật kí, viết văn. Ngồi học một mình buổi chiều cuối tuần ở nhà con cũng có thể lôi cuốn sổ ra ngêu ngao vài dòng. Bố ạ, con nhớ những ngày xưa, khi con học tiểu học, mỗi lần cô cho đề bài tập làm văn miêu tả người mà em yêu quý nhất, và nhân vật của con là mẹ chứ không phải là bố. Mặc dù quãng thời gian con học cấp 1 cũng là chặng đường mà tối nào bố cũng kè kè ngồi bên dạy con học toán. Bố kể chuyện rất hay và hài hước. Đến bây giờ con cũng không hiểu vì sao người luôn xuất hiện trong những bài văn ngày xưa của con là mẹ chứ không phải bố.
Con lớn lên, bố cũng bận công việc nhiều hơn, thời gian bố con nói chuyện cũng thưa dần. Bắt đầu những năm học cấp 2 con tự học và hiếm khi chạy xuống nhà hỏi bố. Lịch học con dày đặc hơn khi con vào cấp 3, nỗi lo lắng của con qua những kì thi cũng là những đêm bố thấp thỏm không ngủ được và dậy xem đèn con học còn sáng hay đã tắt. Bố là người bạn đồng hành với con trong những kì thi, bố dặn dò con rất nhiều. Ngày ấy con hay ốm và hay ăn không đúng bữa. Bố vẫn luôn nhắc con có đường ruột không được tốt nên ăn uống phải cẩn thận và giữ sức khỏe. Lên lớp 12, áp lực học của con có phần nặng hơn. Bố rất bận nhưng vẫn dành thời gian nói chuyện với con. Bố không bắt ép con bất kì điều gì, mọi sự quyết định ở bản thân con. Có những hôm con về muộn bố mẹ vẫn đợi con ăn cơm.
Phía sau con luôn có bố! Những ngày cuối cấp đến gần, bố cố gắng sắp xếp công việc chia sẻ với con nhiều hơn. Bố vẫn nói thời kì này rất quan trọng với con, đại học không phải con đường lập nghiệp duy nhất nhưng làm việc gì cũng phải có kiến thức mới ổn. Bố biết không, lúc con 16 tuổi, con bắt đầu viết về hình ảnh người cha nhưng điểm không được cao vì con để ý nhiều đến hành động thay vì thế giới nội tâm. Bố như thế, bố nói ít nhưng làm nhiều, bố âm thầm quan tâm mà không thể hiện. Bố có nhớ không, câu chuyện mà sau này lớn lên con vẫn hay nhắc.
Ngày con vào đại học cũng là giai đoạn con bắt đầu sống xa gia đình. Thấm thoát hơn một năm qua, con vẫn chưa làm được việc gì, con chưa dành trọn tâm huyết cho một dự định bố à. Có những việc con đã rất cẩn thận nhưng không hiểu sao vẫn bị đứt quãng. Con về nhà hay nói với bố là con luôn phải đứng giữa sự lựa chọn, bố bảo có rất nhiều người không có sự chọn người ta vẫn hoàn thành công việc con ạ, con phải biết trân trọng điều con đang có và tỉnh táo.
Khi con 18 tuổi, con nói chuyện với bố nhiều hơn. Mỗi ngày con đều kể với bố những câu chuyện con chứng kiến, những việc con đã làm. Không hiểu sao càng lớn con càng thân thiết với bố nhiều hơn mẹ. Những dịp sắp nghỉ lễ tết, bố lại hỏi bao giờ con về, con về được mấy ngày. Thật sự, con là đứa ham vui, thích đi càng xa càng tốt để chụp ảnh, để trải nghiệm, Nhưng con có thể từ bỏ được để về nhà. Đơn giản là con thấy vui.
Bố ơi, bố biết không, tối hôm qua, con đi học về hơi muộn, ăn cơm xong xem lại chương trình trên ti vi, nghe bức thư của một người cha gửi cho con gái, con đã khóc suốt cả buổi tối. Con nhớ bố mẹ nhiều lắm! Với bố mẹ dù con bao nhiêu tuổi đi chăng nữa con vẫn là đứa trẻ đáng yêu trong mắt bố mẹ. Bây giờ con đã 19 tuổi nhưng lúc nào bố cũng gọi điện dặn nhớ học bài rồi ngủ sớm con nhé. Có những lần con bực bội chuyện ngoài này, bố hỏi, con kể nhưng giọng vẫn khó chịu. con cố phân bua, bố chỉ cười và bảo con bình tĩnh. Buổi tối ấy, bố gọi ra lần thứ 2 và khuyên con phải bỏ tính xấu đó đi, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Thế nhưng con vẫn còn nóng tính, tâm chưa tĩnh. Con hứa sẽ sửa đổi.
Gần hai mươi năm đằng đẵng trôi qua, con làm sai, mắc lỗi rất nhiều, và điều lớn lao hơn cả là bố dành cho con mọi thứ, nhưng chưa bao giờ con nói lời xin lỗi và lời cảm ơn thì rất ít khi với bố. Nhưng bố đã cho con biết trân trọng gia đình mình và cuộc sống hiện tại. Đó là điều tuyệt vời nhất với con. Chúng con lớn lên cũng là lúc bố mẹ già đi, chỉ có tình thương ấy vẫn đong đầy và theo con suốt cuộc đời. Hành trình đến tương lai phía trước dù có dài đến bao nhiêu, có gian nan và thử thách đến đâu con sẽ luôn cố gắng. Con mãi mãi yêu bố!
Con gái của bố…
© Hồng Nhung – blogradio.vn
Mời đón xem video đang được xem nhiều nhất tại youtube.com/yeublogradio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.