Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng lòng anh

2024-04-24 17:50

Tác giả:


blogradio.vn - Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

***

Thơ bước chầm chậm từng bước một lên cái cầu thang ba tầng mà gần như mỗi ngày đi học cô đều bước, nhưng hôm nay là chủ nhật, vậy mà cô vẫn đến trường. Thơ biết sáng nay Phi đang ở đó, trong phòng tập và anh đang ráo riết tập cho kỳ thi quan trọng sắp tới. Cô muốn dành cho Phi một sự ngạc nhiên, vì tối qua Phi đã gọi nói với cô là sáng nay anh bận nên không qua đi ăn sáng cùng cô được. Thơ biết ngay là Phi muốn giấu không cho cô biết vì cô hay ngăn cản anh như vậy. Cô nói cả tuần học ở trường đã mệt rồi, còn ngày chủ nhật phải dành cho sự nghỉ ngơi và sức khỏe của mình nữa, nhưng lần nào Phi cũng cười và gật đầu cho cô yên tâm. Nhưng rồi Thơ biết hễ quay đi là anh lại say sưa với cây đàn, mà hơn ai hết Thơ biết rõ Phi như nào, anh đã ngồi vào đàn rồi thì có bão dữ anh cũng chẳng rời ra anh cũng chẳng đứng lên đâu.

Thơ đứng phía sau lắng nghe Phi đàn, từng tiếng piano vang vọng trong một căn phòng thật rộng, những điệu nhạc mà Thơ vẫn nghe quen thuộc nhưng cô vẫn chưa phân biệt được là điệu nào với điệu nào. Thơ đang cố nhớ trong đầu, đúng rồi, đây là bài Sonat ánh trăng của Betthoven thì phải. Mà Thơ nhớ có mấy lần cô nói sai làm Phi cười quá chừng, nhưng rồi đến Phi cũng bị cô cười lại khi anh chẳng am hiểu gì về đàn tranh, là môn học mà Thơ đã chọn học khi bước chân vào ngôi trường này, một học viện âm nhạc lớn nhất của thành phố.

Phi và Thơ là bạn hàng xóm từ lúc nhỏ, anh lớn hơn Thơ có một tuổi nhưng nhìn anh rất chững chạc và ra dáng rất là anh trai. Thơ nhớ những lúc nhỏ là cô hay khóc và mè nheo anh nhất, nhưng được cái cô học giỏi và hay được anh khen nên cô hay phổng mũi lên lắm. Rồi theo năm tháng cả hai nhà, là nhà cô và nhà anh đều chơi thân với nhau và rồi ba mẹ hai bên đã hứa hẹn cho anh và cô được là một đôi.

Có điều này là gia đình Thơ không có ai có năng khiếu hay sở thích gì về đàn hát, ba mẹ cô đều là những giảng viên của một trường đại học lớn về ngành kinh tế. Còn gia đình Phi cũng vậy, ba mẹ Phi là những cán bộ công sở nhà nước và cũng chẳng quan tâm gì đến đàn hát đâu, nên cả bốn bậc sinh thành đều ngớ người khi nghe con mình nói chọn học viện âm nhạc để học. Mà cũng từ đó mọi người mới biết khả năng đàn của Phi là như nào, đến nỗi ba mẹ Phi phải mua cho anh một cây đàn piano để anh được luyện tập mỗi ngày. Đó thường là vào những giấc tối còn ban ngày anh hay thích đến trường, vì ở đó có các thầy cô chỉ dẫn cho anh. Còn Thơ lại chọn đàn tranh, cô làm mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Vì đã học âm nhạc thì mọi người nghĩ chắc cô chọn một loại nhạc cụ nào đó hiện đại một chút được giới trẻ thời nay yêu thích một chút, chứ ai lại đi học đàn tranh. Rồi sau này còn công việc còn tương lai nữa, những Thơ cứ nhất quyết chọn như vậy. Rồi chẳng ít lâu sau đó cô được thông báo là nếu tốt nghiệp đạt loại giỏi sẽ được giữ lại trường công tác, vì nhà trường thật sự đang rất cần và rất thiếu những giảng viên về thanh nhạc thuộc thể loại đàn tranh.

Thơ cứ đứng mãi như vậy nếu không có tiếng tằng hắng của thầy sau lưng, Thơ giật mình quay lại và cô vội cúi đầu chào thầy.

- Chào em, sao không vào mà cứ đứng ở cửa mãi thế?

Thầy hỏi mà Thơ cứ thấy lúng túng ngượng nghịu.

- Dạ thưa thầy em không định làm ồn vì em biết tính anh Phi, ảnh đang đàn mà ai cắt ngang là anh rất cáu.

Đó là một người thầy của Phi, một người thầy luôn theo sát và luôn động viên khuyến khích anh trong mọi lúc. Mà Thơ cũng phải công nhận là Phi rất say mê với cây đàn, mỗi lần anh ngồi vào đàn là cô cảm giác cả con người anh, cả tâm hồn anh, cả trái tim anh dành hết cho âm nhạc dành hết cho cây đàn, cho dù có ai đứng cạnh cũng vậy thôi.

- Thầy ơi thầy đừng nói có em ở đây nhé, để anh Phi tập trung cho cây đàn.

Thơ quay ra sân trường, cô ngồi xuống một ghế đá và trong một phút cô chợt nhớ đến món quà năm nào Phi đã tặng cho cô. Đó là năm cô tròn mười tám tuổi, một món quà sinh nhật vô cùng đáng nhớ và cô rất yêu, mà mãi đến những sinh nhật về sau Thơ cũng hay nhắc đến và cô lại cứ mong Phi sẽ tặng cô những món quà tương tự như vậy. Thơ thầm hát trong miệng, đó là bài hát do chính Phi sáng tác để dành tặng riêng cô, anh nói anh muốn được sáng tác cả nhạc nữa chứ không chỉ chơi đàn. Và Thơ đã hát bài hát nhiều lần, các bạn của cô và các bạn của anh cũng rất thích bài hát đó. Phi đã đặt tên cho bài hát là tiếng lòng anh, như để Thơ biết được anh đã dành hết trái tim cho cô và cho cả âm nhạc như nào.

 

“Em ơi, thành phố đang là mùa xuân

Anh đi giữa bao người nghe trong tim một tình yêu thiết tha thành phố

Em ơi thành phố mình bình yên

Anh bên em bao ngày nghe trong tim lời yêu em nồng nàn say đắm

Thành phố cho ta gấm hoa, thành phố cho ta ước mơ, thành phố cho ta tuổi trẻ và bao khát vọng đi lên

Em ơi, một ngày mai không xa, anh sẽ mang tiếng lòng mình đi khắp cùng thành phố

Ngân lên ngàn lời ca đắm say, cho em, cho anh, cho hạnh phúc chúng mình, biết bao, biết bao.”

 

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô. Thơ cứ muốn Phi sẽ còn sáng tác nhiều nữa, cô tin là sau khi anh tốt nghiệp xong anh sẽ có rất nhiều triển vọng ở con đường âm nhạc, cả chơi đàn và cả sáng tác nhạc. Còn cô, cô sẽ cố gắng để được ở lại nơi đây, cô sẽ mang hết khả năng của mình, sẽ mang hết trái tim mình qua tiếng đàn tranh mà cô được học, để được truyền lại cho những thế hệ sau cô. Thơ muốn những giá trị văn hóa của đất nước của dân tộc sẽ được gìn giữ và được phát triển. Vì bây giờ gần như các bạn trẻ ở lứa tuổi của cô hoặc trẻ hơn, các bạn chọn những con đường đi luôn luôn là phải phù hợp với xu thế của thời đại. Rằng ngành nghề đó có hợp mốt không, sau này có kiếm được nhiều tiền không, có dễ xin được việc làm không, rồi biết bao những điều khác nữa. Có đôi lúc Thơ nghĩ đúng là cuộc sống luôn cuốn người ta đi như thế, rằng người ta sống là phải ăn phải mặc phải có trăm nghìn thứ những yêu cầu khác, cái nào cũng quan trọng cái nào cũng cần thiết lắm lắm. Mà ngày nay người ta chỉ chăm chăm vào việc miễn là kiếm được nhiều tiền mà thôi, còn sở thích đam mê hoài bão như là điều gì đó xa xỉ lắm nên đôi lúc Thơ thấy thoáng buồn. Cô chẳng nghĩ xa xôi gì đâu, cô chỉ nghĩ nếu người ta sống mà không có đam mê dù chỉ là một chút rất ít thì cuộc sống này vô vị lắm. Cũng như cho dù tiền bạc có phủ phê xung quanh nhưng cuộc sống không có tiếng đàn, không có lời ca thì sẽ rất nặng nề và nhạt thếch, giống như một món ăn mà không được nêm nếm vậy.

Thơ không biết có phải là cô còn quá trẻ nên những suy nghĩ của cô cứ nghiêng về trái tim nhiều hơn không, hay là do hoàn cảnh nhà cô vốn đã rất vững chắc về kinh tế, ngay từ lúc nhỏ cô đã chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Dù sao Thơ cũng cảm ơn ba mẹ rất nhiều vì đã đồng ý và đã tạo điều kiện cho cô được bước theo con đường cô chọn, cũng như Phi vậy. Cô tin rồi đây anh sẽ còn tiến những bước rất xa, và những tiếng lòng anh đã trao cho cô, anh muốn trao cho cuộc đời này sẽ mãi mãi là những tiếng lòng gắn kết nhiều trái tim của mọi người. Vì chẳng ai phủ nhận được sức mạnh của âm nhạc, âm nhạc làm người ta biết rung động và biết yêu thương nhiều hơn, đó chẳng phải là cuộc sống là gì.

Thơ ngước nhìn lên cao, nơi căn phòng có Phi đang ở đó. Cô sẽ chờ anh ở đây, trong sân trường này, rồi hai đứa sẽ về chung, như anh đã viết và cô đã hát.

“Anh bên em bao ngày nghe trong tim lời yêu em nồng nàn say đắm.”

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Là Chính Mình, Hạnh Phúc Sẽ Tới | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

back to top