Mùa hè của hoài niệm
2024-04-05 17:30
Tác giả:
Chung Cao
blogradio.vn - Tôi nghĩ mọi thứ diễn ra trước mắt tôi trên cả tuyệt vời, nó tuyệt vời là bởi những gì hoài niệm, kỷ niệm vẫn còn đó. Bố mẹ, bà nội vẫn khỏe mạnh, vẫn tiếp tục công việc như thường lệ, vẫn hình thành cho tâm trí tôi một cảm giác khó tả khôn xiết, cái cảm giác yên bình, nhẹ nhàng mà không kém phần thơ mộng.
***
Hết tháng 6, cũng là lúc trường tôi nghỉ hè, đây cũng là thời gian mà tôi mong chờ nhất vì sắp sửa được về nhà sau một quãng thời gian dài học tập, thi cử mệt mỏi. Tối hôm trước khi lên đường về quê, nỗi trằn trọc khiến tôi không ngủ được. Tôi nghĩ ra viễn cảnh ngày mai tôi được gặp bố mẹ, gặp bà nội, gặp con “Tây” (chú chó nhà tôi), chỉ như thế thôi làm tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Lòng tôi rạo rực một nỗi niềm vui khôn xiết, ôi, cái viễn cảnh thanh bình của một miền quê dường như đang hiện ra trước mắt tôi thật khó thể nào có thể tả hết được. Vì tôi vừa học vừa làm, đêm hôm đó đi làm về cũng muộn nên tôi chỉ vội vàng đem ít bộ đồ và những đồ cá nhân cần thiết, vậy mà vẫn chật ních cái vali hồng ấy. Sáng hôm sau tôi lên đường…
Được về nhà, tôi như được trở lại là tôi của những năm 15-17 tuổi, ngủ dậy là một khung cảnh quen thuộc: bố đang quay cuồng sửa chữa đồ dân dụng, mẹ đang chăm chăm trong bếp nấu cơm, ngoài sân con “Tây” đang chạy nhảy, trêu đùa với con chó nhà hàng xóm, còn bà nội tôi thì đang đun bếp củi để nấu nước, nấu cơm. Khung cảnh mà dường như tối của 3 năm trước ngày nào cũng thấy, điều đó thật tuyệt vời đúng không. Tôi nghĩ mọi thứ diễn ra trước mắt tôi trên cả tuyệt vời, nó tuyệt vời là bởi những gì hoài niệm, kỷ niệm vẫn còn đó. Bố mẹ, bà nội vẫn khỏe mạnh, vẫn tiếp tục công việc như thường lệ, vẫn hình thành cho tâm trí tôi một cảm giác khó tả khôn xiết, cái cảm giác yên bình, nhẹ nhàng mà không kém phần thơ mộng. Không chỉ dừng lại ở đây, tôi đi qua bên nhà bác vì nhà bác ngay cạnh, vẫn là cái cảnh quen thuộc đó. Vẫn là vườn rau xanh mướt tươi tốt của bác ngày nào, vẫn là những tiếng cười giòn tan của bác khi trò chuyện, vẫn là những chú chó hiền lành gặp người lạ không bao giờ sủa, cũng không bao giờ có ý định cắn người lạ. Tôi lại nhớ tôi của ngày ấy, chỉ cần có món ăn ngon lạ nào là bác cứ đem qua chia cho nhà tôi một ít, bác còn suốt ngày bắt tôi qua ăn cơm khi có đồ ngon, món lạ… Cứ thế, nhiều khung cảnh lại tái hiện thật chân thực trước mắt tôi.
.jpg)
Quê tôi là một vùng nông thôn, không hẳn là nghèo nhưng ở mức tàm tạm, gia đình tôi là nhà nông chính hiệu, mía có, sắn có, ngô có, lúa có,… chắc không gì là nhà không trồng. Nhà tôi còn nuôi thêm 2 chú trâu, chẳng bao giờ thiếu thức ăn cho chúng. Tôi còn nhớ ngày trước, mẹ tôi giao cho tôi một “vạt” mía, trong vòng vài ngày phải lột xong hết lá mía của “vạt” đấy. Độ ấy trời vừa nắng vừa nóng, tôi ngày nào cũng phải thức dậy sớm, đi bóc lá mía tầm 7-8 giờ sáng đã về rồi. Và sau vài ngày thì tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, làm rất mệt, nghĩ lại sao hồi đấy mình lại khỏe đến như thế, tuy cơ thể tôi được mọi người đánh giá là rất gầy. Không chỉ là mía, ngày trước tôi cùng mẹ đi cấy lúa, đi bẻ ngô, đi nhổ lạc,... Tôi dường như trở thành cánh tay đắc lực của mẹ, được giúp mẹ tôi vui lắm, phần nào mẹ đỡ mệt mà đi làm cùng mẹ hai mẹ con còn nói chuyện rất vui vẻ. Đấy, mọi thứ quanh quẩn trong đầu tôi bây giờ thật đẹp đúng không?
Tôi có một đứa bạn thân mà nhà nó ở ngay mặt đường cạnh cánh đồng lúa, tôi lại nhớ suốt ngày tôi đạp xe đến nhà nó chơi, đi ra ngoài cánh đồng thả diều, chơi đuổi bắt. Mà ở đây thì siêu mát, buổi chiều đến vừa đỡ nắng vừa có làn gió nhẹ. Tôi cùng đứa em đi ra thả diều, loay hoay mãi diều nó mới lên, tôi cầm diều chạy thật nhanh, còn em tôi đỡ cánh diều chạy đằng sau. Hai chị em chạy đi chạy lại mấy lần lúc đấy diều mới cất cánh bay lên. Nghĩ lại mà thấy vừa buồn cười vừa hay, trong khi những con diều khác vừa thả đã lên vì có gió thì diều của chúng tôi lại khó lên đến thế, ắt nghĩ hay mình mua phải diều đểu hay do mình không biết cách thả diều.
Về nhà, vào góc bàn học quen thuộc, tôi lại nhớ đến tôi của năm lớp 12. Ngày ngày, tỉ mẩn trong đống đề, ngồi luyện đề, viết văn,... Đó là những ngày tháng tôi không bao giờ quên được. Vì chính thời điểm đó, đã tạo bước đệm cho tôi của hiện tại - là một cô sinh viên đầy hoài bão và ước mơ đang nỗ lực trên con đường mình đang chọn. Hồi đấy, tôi được mọi người đánh giá có lực học ổn, thi đại học kiểu gì cũng điểm cao nhưng tôi luôn bị áp lực bởi những người bảo tôi như vậy. Nó chẳng khác nào những áp lực vô hình mà tôi phải gồng gánh trên vai vì tôi nghĩ tôi cũng học tàm tạm, lực học ở mức khá, có chăng khả năng nhanh nhạy trong giải bài tập của tôi hơn các bạn một chút. Và không vì vậy mà tôi kiêu hãnh hay bệ vệ, tôi luôn cố gắng luyện đề, viết văn hằng ngày và thành quả đạt được cũng khá là theo kỳ vọng của tôi. Không phải khoe khoang gì nhưng tôi nằm trong top học sinh cao điểm nhất huyện lúc bấy giờ và được trao tặng giấy khen thưởng của huyện. Và giờ đây, đang ở góc bàn học này, tôi ngồi thẫn ra một lúc, đầu tôi lại quay cuồng trong đống tài liệu, sách vở của năm lớp 12. Và thâm tâm tôi mang một nỗi man mác buồn đến khó tả.
Tôi chỉ về nhà được một tuần, thời gian trôi đi quá nhanh, lại đến lúc tôi lên đường mang theo những nỗi hoài niệm lên thành phố để tiếp tục học và làm việc. Tôi nghĩ đến gia đình, ở mảnh đất nghèo lam lũ phải bươn chải, kiếm tiền để nuôi ước mơ lớn lao ngoài kia của tôi. Lòng tôi bật khóc trong sự im lặng mang đầy nỗi buồn, nỗi thương, nỗi niềm của một đứa khát vọng đổi đời. Dù sao thì… phải tạm gác lại mọi cảm xúc, mọi nỗi nhớ để tiếp tục hành trình đang dang dở của mình. Mọi thứ vẫn ở đó, vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào, chỉ là tôi không thể mang đi được…
© Chung Cao - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Đến Sau Trong Cuộc Đời Nhau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.










