Trả em về những ngày tháng không anh
2016-03-04 16:12
Tác giả:
timbuondoncoi
Giọng đọc:
Hằng Nga
Em lại lang thang trên biển vắng chiều nay để tìm chút dư âm của ngày xưa kỷ niệm. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này em lại về đây để ôn lại dĩ vãng xưa, cái dĩ vãng mà anh đã vội chối bỏ mà em vẫn hoài giữ mãi cho riêng mình.
Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không? Có lẽ anh đã quên từ lâu lắm rồi. Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã bốn năm em kỷ niệm ngày cưới của hai ta, dù chỉ một mình.
Hoàng hôn đã rơi trên vùng biển vắng
Ánh nắng tím nơi chân trời
Ngoài song sóng xô nhau vào bờ cát
Ngắm những cánh chim lạc bầy chơi vơi
Dẫu dĩ vãng xưa không còn đây
Mà sao em mong tìm chi chốn này?
Đã không còn ai tay nắm tay chiều nay.

Biển chiều nay đẹp lắm anh ạ nhưng hoàng hôn trên biển lại buồn đến nao lòng. Có lẽ biển muôn đời vẫn vậy, chỉ vì lòng người đã nhuốm muộn phiền và cô đơn nên em thấy biển dường như đang khóc, khóc thương cho bước chân lạc lõng của em nơi chốn này. Phía xa xa, từng cánh chim lạc bầy chơi vơi đang bay về một nơi vô định, cũng giống như em, lẻ loi và cô độc, chẳng tìm được phương hướng cho mình.
Không còn ai nắm tay em đi dọc những bờ cát dài. Không còn ai ngồi cùng em ngắm hoàng hôn và nghe em thì thầm những lời yêu thương. Cũng không còn bờ vai nào để em tựa vào mỗi khi yếu lòng và bật khóc. Tất cả chỉ còn là một hoài niệm xa xôi. Thế mà năm nào cũng vậy, em cứ vô thức về lại chốn này để kiếm tìm chút kỷ niệm xưa, kiếm tìm một bóng dáng thân quen hay để làm gì em cũng không biết nữa…
Ngày xưa chúng ta đã từng hạnh phúc
Suốt những tháng năm êm đềm
Cùng nhau sống trong ngôi nhà nhỏ bé
Dưới góc phố vui, mọi người thân quen
Chúng mình đã từng hạnh phúc bên nhau, từng gọi nhau bằng hai tiếng thiêng liêng “vợ chồng”. Ba năm tuy ngắn ngủi nhưng em cũng đã hưởng trọn vẹn yêu thương và ấm áp trong tổ ấm của chúng mình. Ngôi nhà chúng ta nhỏ bé thôi, nhưng tràn ngập tiếng cười. Là những chiều em tất bật về làm bữa cơm ngon cho chồng sau một ngày làm việc vất vả. Là những tối vợ chồng mình nắm tay đi dạo dọc bờ sông. Là những sáng chủ nhật cả hai cùng mọi người làm vệ sinh cho khu phố. Hạnh phúc giản đơn và bình dị lắm nhưng với em đó chính là những tháng ngày tuyệt đẹp nhất.

Anh trở nên vô tâm và hờ hững. Những quan tâm, lo lắng của ngày xưa bây giờ không còn nữa. Những thói quen cũ cũng không còn. Anh không còn hôn lên trán chúc em ngủ ngon, em không còn được cuộn tròn trong vòng tay anh mà say giấc ngủ. Có những đêm, chúng ta nằm quay lưng lại với nhau. Phía bên kia có thật là anh đã ngủ say hay đang mơ về một hình bóng xa xôi nào khác? Phía bên này em lạnh lẽo và cô đơn lắm, anh có biết không?
Em tự trấn an mình, bởi vì công việc áp lực, bởi vì anh mệt, rồi mọi chuyện sẽ lại như cũ cả thôi. Một đêm em tự lừa dối mình và nhiều đêm em đã tự lừa dối mình như thế. Anh vẫn kề bên mà em tưởng chừng khoảng cách xa xôi vạn dặm khi hai tâm hồn chẳng còn đồng điệu, khi đôi trái tim chẳng còn tìm được chung tiếng nói. Giường vẫn ấm hơi người mà trái tim em ngập tràn băng giá.

Bởi vì yêu nên mới tin và bởi vì tin nên hụt hẫng càng nhiều. Thuyền tình em loay hoay giữa trùng khơi nổi sóng, giông bão dập dồn.
Khi sợi dây tình yêu chỉ một người níu giữ thì sớm muộn gì hạnh phúc cũng tuột tay và chúng ta lìa xa nhau như một điều tất yếu. Em buông tay để anh về bên người ấy. Không dám tự huyễn hoặc mình là kẻ cao thượng để chúc cầu anh hạnh phúc, chỉ là con tim em đã quá đớn đau và linh hồn này đã kiệt sức để níu giữ một tình yêu, một người đã không còn thuộc về mình.
Giờ đây đến nơi xưa thật buồn bã
Có những dấu chân xa lạ
Mùa thu đã thay bao lần màu lá
Quá khứ vẫn chưa một lần phôi pha
Cũng đã cố quên đi từ lâu
Mà sao em không nguôi được đi nỗi sầu?
Trái tim còn nguyên những vết thương thật sâu

Gió biển thổi mạnh, bờ vai em run lên, bàn tay lạnh lẽo chẳng biết bấu víu vào đâu. Bốn năm đã trôi qua mà sao em vẫn hoài nhớ anh? Mùa thu đã thay bao lần màu lá sao quá khứ vẫn chưa một lần phôi pha? Sao cứ mơ về anh trong mỗi đêm đông lạnh giá? Sao bước chân cứ vô thức quay về những lối cũ ngày xưa? Em còn mong chờ điều gì, kiếm tìm điều gì nữa?
Bao lần cố quên anh là bấy nhiêu lần em khôn nguôi nỗi nhớ. Em không trách người đến sau cũng không oán hận anh thay lòng đổi dạ bởi em biết tình yêu vốn có lý lẽ riêng của nó và một khi người đã hết yêu thì em cũng chẳng thể cưỡng cầu. Chẳng thể bắt anh ở lại bên em chỉ vì bổn phận và nghĩa vụ.
Em đã trả anh về nơi chưa bắt đầu và trả em về những tháng ngày không anh. Sẽ còn đau đớn, sẽ còn nhớ thương da diết, nhưng có lẽ, một ngày nào đó em sẽ bình yên…
© timbuondoncoi – blogradio.vn
Giọng đọc và techmix: Hằng Nga
Có thể bạn quan tâm: Chỉ là vết thương này đủ để đau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình
Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.