Là con gái sao cứ phải lấy chồng hả mẹ? (Teen chat 44)
2016-02-23 01:01
Tác giả:
Thanh Vân
Giọng đọc:
Hằng Nga
Là con gái, sao cứ phải lấy chồng hả mẹ? Con đã nghe quá nhiều những câu hỏi về người yêu, về lấy chồng, rồi cả sinh con phải không mẹ? Rồi cả những câu hỏi bất lực hơn nữa:
“Bao giờ mới chịu lấy chồng hả con gái?”
Tại sao con gái lại cứ phải lấy chồng hả mẹ? Con nghĩ:
"Phụ nữ sau 25 tuổi không khác gì quạt điện giữa mùa đông, để đâu cũng không thấy hợp. Ngay cả bố mẹ đẻ cũng chê mình chiếm chỗ trong nhà".
Con gái mẹ chẳng xinh đẹp bằng ai, thông minh cũng vừa đủ, con cũng đã có một công việc phù hợp và ổn định. Chưa đến mức giàu sang, tỷ phú nhưng cũng đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu trong cuộc sống, sao con lại phải xa tổ ấm thân thương, gắn bó bao năm trời để về ở một căn nhà khác hoàn toàn xa lạ.
Chẳng phải con kén chọn cũng không phải xấu xí hay kém duyên tới mức không có anh chàng nào theo đuổi. Con cũng đã từng yêu, từng hạnh phúc và từng đổ vỡ. Con cũng từng có một mối tình đậm sâu, cũng hứa này hứa nọ, nhưng cuối cùng sau tất cả mọi chuyện, con cứ ngỡ tưởng rằng hạnh phúc đã đến ngày đơm hoa kết trái thì cũng là lúc anh ấy bỏ con mà đi không một lời từ biệt. Con đã từng có một quá khứ đau thương, những giận hờn khó bỏ. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương phải không mẹ.
Giờ đây con đã đủ trưởng thành để thứ tha những lỗi lầm trong quá khứ, đủ mạnh mẽ để không phải dựa dẫm vào bất kỳ một ai, đủ thông minh để tạo cho mình lớp vỏ bảo vệ tốt nhất. Nhưng con lại chưa đủ can đảm để tiến đến một cuộc hôn nhân.

Mẹ từng nói với con rằng: "Cứ lấy một người chồng như bố con hiện tại là được rồi, tuy không đẹp trai nhưng chịu thương chịu khó". Nhiều lúc giữa dòng đời xô bồ tấp con cũng muốn tìm một bờ vai để tựa vào, cũng muốn có người cùng con đi dạo trên phố, nhưng khó quá phải không mẹ ạ. Là con không may mắn hay người đó chẳng may mắn gặp con. Nhiều lúc con tự hỏi, tình yêu chỉ đơn giản là những mối quan hệ không tên, là mập mờ giữa ranh giới yêu và thích, là quyền lợi hay trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta vẫn lao đầu vào chứ.
Con cũng đã từng khao khát có một tổ ấm riêng, có người phụ con nấu nướng. Cũng muốn có một ông chồng yêu thương con hết lòng, chỉ cần mỗi đêm ôm con ngủ để con thấy được bình yên, vậy là đủ rồi.
Trước 25 tuổi, tình yêu của con chỉ toàn màu hồng, người yêu phải đẹp trai, có công việc ổn định và yêu con. Nhưng làm gì có anh chàng nào hội ngộ đủ những đức tính trên chứ, vậy mà con lại cứ ngu ngốc chờ đợi mãi một người như vậy, để rồi mắc kẹt giữa tuổi thanh xuân.
Sau 25 tuổi, con chỉ cần một người đàn ông có trách nhiệm. Thật khó để tìm một người khiến con yên tâm giao phó cả cuộc đời cho họ.
Ngày hôm nay con nhìn lại những năm tháng chông chênh đã đi qua, là con đang tồn tại chứ chẳng phải sống, là con không chịu mở lòng chứ chẳng phải không có ai yêu thương. Con có lỗi, là con ích kỉ, nhỏ nhen chỉ nghĩ tới cảm xúc cá nhân. Con biết rằng chẳng phải cuộc hôn nhân nào cũng đi đến từ tình yêu, mà còn từ trách nhiệm và tình nghĩa. Vậy ngay lúc này con còn có quyền lựa chọn, tại sao con lại ngu ngốc để số phận an bài cho chính mình.
Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ có lúc yếu lòng. Con sẽ tìm một người thử những món con nấu, giúp con làm những công việc nặng nhọc hay chỉ đơn giản mỗi sớm mai thức dậy có anh ấy bên cạnh và nói câu "Có anh ở đây rồi".
Rồi con sẽ hạnh phúc phải không mẹ?
© Thanh Vân – blogradio.vn
- Teen chat được thực hiện bởi Hòa Khỉ, Hằng Nga và nhóm sản xuất blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?