Blog Radio 454: Dẫu thế nào chúng ta vẫn cần yêu thương dẫn lối
2016-08-05 10:05
Tác giả: Thanh Vân, Hi Tường Giọng đọc: Phương Dung
blogradio.vn - Khi ta muốn nắm lấy...hãy học cách buông tay. Sau tất cả bạn sẽ nhận ra rằng phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Đừng bước đi theo mũi tên của trái tim, hãy biết dừng lại và lắng nghe lý trí lên tiếng... Đôi khi, buông tay không phải là đau, buông tay là để sống hạnh phúc hơn.
Lá thư trong tuần: Tay nắm, tay buông (Thanh Vân)
Sau tất cả bạn sẽ nhận ra rằng phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Đôi khi, buông tay không phải là đau, buông tay là để sống hạnh phúc hơn.
Tay nắm, là khi chờ đợi một người, dù tuyệt vọng vẫn đợi, dù cuối đường vẫn trông…
Tay nắm, là khi ở ngay bên cạnh, không cần nói điều gì ngọt ngào mà vẫn biết trong lòng có nhau…
Tay buông, là khi nhận ra trái tim cũng có những lý lẽ riêng của nó, cố chấp níu kéo chỉ khiến tổn thương cứ trượt dài…
Tay buông, là một buổi sáng thức dậy thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, rằng hết yêu là hết yêu, rằng chấp nhận chia xa, buông bỏ một bàn tay ấm sẽ tốt cho ta, cho người…
Vòng xoáy cuộc đời đưa con người ta đi qua không biết bao nhiêu thăng trầm, vất vả, vượt qua không biết bao nhiêu là thử thách chông gai, phải đối mặt với muôn vàn nghịch lý chuyện đời. Đôi khi để tồn tại ta phải học cách nuốt những giọt nước mắt vào trong lòng mà nở một nụ cười trên môi. Ta vui vẻ chào đón nhau rồi thanh thản, nhẹ nhõm khi tạm biệt, chia ly. Và không phải cứ nắm lấy là hạnh phúc - mà đôi khi buông tay lại chính là chìa khóa mở toang hạnh phúc thật sự.
Khi ta muốn được yêu...hãy buông bỏ sự ích kỉ.
Trong tình yêu không tồn tại bốn chữ " ích kỉ và độc chiếm". Bởi lẽ lòng ích kỉ là nguyên nhân gây ra sự đố kị, hờn ghen và than trách rồi cuối cùng cũng sẽ dẫn đến sự chia ly và tổn thương cho cả hai phía. Nếu thực sự là yêu thương thì sẽ luôn trở về bên nhau mà thôi, hãy nhớ rằng cách nhanh nhất để đánh mất một yêu thương là cố nắm chặt lấy nó bên mình và cách nhẹ nhàng nhất để có được nó là hãy chắp thêm đôi cánh tự do.
Khi ta muốn lãng quên...hãy buông bỏ thói quen.
Khi ta cho một ai đó bước vào cuộc sống của mình cũng là lúc ta phải làm quen với những chông chênh, lạc lõng và tiếc nuối. Muốn lãng quên một người không phải là ngày ngày nhắc nhở bản thân không được nghĩ tới, không được tới những nơi đã từng đến cùng nhau. Đó không phải cách tốt nhất để quên đi hình bóng đã cũng ta tạo lên những thói quen khi còn kề cạnh. Biết rằng sẽ rất khó để lập trình cho mình những thói quen mới nhưng không có gì là không thể. Vậy nên nếu muốn lãng quên, bạn hãy học cách buông những thói quen đã thuộc về quá khứ, an nhiên với thực tại và sẵn sàng cho tương lai.
Và cuối cùng khi ta muốn nắm lấy...hãy học cách buông tay.
Ai trong cuộc sống này cũng đều nhắm chung cho mình một đích điểm: thành công, hạnh phúc và bình yên. Nhưng mỗi người đều có cho riêng mình những sự lựa chọn riêng, hướng đi riêng và trên con đường đó luôn đầy rẫy những chông gai, thử thách. Vì vậy trước khi muốn nắm tay một ai đó ta hãy học cách buông tay một ai kia, ai rồi cũng khác và cũng sẽ có cho mình một tình yêu đích thực.
Sau tất cả bạn sẽ nhận ra rằng phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Đừng bước đi theo mũi tên của trái tim, hãy biết dừng lại và lắng nghe lý trí lên tiếng... Đôi khi, buông tay không phải là đau, buông tay là để sống hạnh phúc hơn.
© Thanh Vân – blogradio.vn
Truyện ngắn: Chúng ta đã từng lạc lối tình yêu (Hi Tường)
Mặt tôi và mặt em chỉ cách nhau đúng một làn môi, tôi cảm nhận rõ hơi thở em đang chạm vào da thịt mình. Tôi hỏi:
“Em không ngại chứ?”
Em chỉ im lặng mà không trả lời. Đôi mắt như hai viên ngọc sáng hút chặt ánh nhìn của tôi vào đó. Tôi mấp máy môi nói chưa hết câu:
“Dù sao chúng ta chỉ mới quen nhau…”
Câu nói của tôi chưa kịp kết thúc thì hai chúng tôi đã hôn nhau. Đó là nụ hôn bình yên nhất mà tôi từng có.
1. Sáng hôm ấy tôi thức dậy giữa một thành phố xa lạ. Tôi chọn nơi này vì đây không phải là một thành phố du lịch, sẽ không có những danh lam thắng cảnh nhưng đồng thời cũng không có những xô bồ tấp nập của du khách thập phương. Thật sự cần một nơi như thế, chạy thật xa khỏi cuộc sống xô bồ mà mình vẫn đang theo đuổi, và hơn hết cả là thật xa khỏi mảnh đất mà tôi vừa chôn cất đi mối tình sâu đậm nhất của mình.
Đã qua rồi cái tuổi phải sống chết với tình yêu, tôi và nàng kết thúc trong sự thanh thản khi buông tay đối phương. Không trách cứ, luyến tiếc hay nước mắt rơi, nhưng không có nghĩa trong lòng của cả hai không tổn thương. Tôi nghĩ nỗi đau khi chia tay của ai cũng như nhau, chỉ khác ở điểm ai là người che giấu giỏi hơn. Không muốn người thân và bạn bè phải lo lắng, nhưng Tôi cũng không muốn mình phải gắng gượng cười mỗi ngày, nên một chuyến đi xa thật sự là điều tôi cần vào thời điểm đó.
Tôi chọn một quán cà phê nhỏ ngay góc ngã tư. Đối với những ai đã là dân cà phê sáng đều sẽ tìm những quán có vị trí như thế vì ngắm xe cộ qua lại bên cạnh những giọt đắng sóng sánh là một thú vui không thể thiếu. Tôi rút điếu thuốc đầu tiên ra và bắt đầu đốt. Những làn hơi thuốc ngấm dần vào trong từng mạch máu rồi cuồn cuộn thổi ra ngoài thành lớp khói mờ ảo. Tôi không phải một người nghiện thuốc nhưng nó khiến cho những dây thần kinh đang tê liệt của tôi được sảng khoái hơn đôi chút.
Đến điếu thứ ba thì một chân váy voan đen dài đến mắt cá chân xuất hiện trước tầm nhìn của tôi. Ngước lên và nhìn cô gái tóc dài với chiếc áo sơ mi trắng tinh. Em nhìn tôi, mỉm cười và hỏi:
“Anh cho em một điếu nhé!”
Việc chia sẻ một điếu giữa những người hút thuốc với nhau là một điều cực kỳ bình thường, nhưng với một cô gái trẻ dịu dàng như Em lại làm tôi hơi ái ngại. Tôi khẽ gật đầu, em kéo ghế ngồi xuống kế bên tôi và bắt đầu đốt thuốc. Và câu chuyện của chúng tôi bắt đầu cháy rực như đầu thuốc trên môi em .
“Em là người ở đây hay khách du lịch?”
“Anh nhìn em không đoán được sao?” – Em tinh nghịch nhìn tôi.
“Không, vì anh mới đến đây lần đầu. Anh không nghĩ đây là nơi có nhiều khách du lịch…” – Tôi bỏ lưng chừng câu.
“Em không phải người ở đây, nhưng cũng không đến đây để du lịch.”
Tôi gật gù. Rồi cả hai im lặng. Không cần phải đi đến tận cùng của thắc mắc. Sự lưng chừng đôi khi lại có cái hay của nó.
“Anh tính ngồi đây hết buổi sáng à?” – Em quay qua hỏi tôi. Mái tóc dài của em khẽ lung lay, những sợi tóc đen huyền chảy dài trên vai xuống lưng. Vài sợi lơ thơ bay trong cơn gió vương trên trán. Tóc của nàng cũng rất dài. Tôi vẫn thường lấy tay mình vuốt tóc và hay để những ngón tay được lùa trong dòng suối mát đó, những sợi tóc nàng trôi qua kẽ tay, mềm mại và êm ái.
Quả thật tôi không có kế hoạch gì cả. Nhưng bỗng dưng đầu óc tôi nảy ra khung cảnh của một địa điểm gần thành phố này khi nghe em hỏi. Đó là một điểm tham quan cách đây khoảng một tiếng chạy xe. Không quá xa và có thể về trong ngày. Tôi kể em nghe và hỏi thử xem em có muốn tham gia hay không. Như chỉ chờ có thế, em gật đầu đồng ý.
Tôi chở em về khách sạn, mượn thêm một cái nón bảo hiểm rồi cả hai lên đường. Con đường kéo dài với khung cảnh thay đổi theo từng vùng khi chúng tôi đi qua. Có khi mở ra trước mắt cả hai là những thửa ruộng xanh bát ngát, khi lại là những cánh rừng thẳng đều tăm tắp, cũng có lúc xập xệ những mái nhà không có tầng xếp ngay ngắn bên nhau, cách vài căn lại có hàng hoa giấy hồng nổi bật trong cái nắng đã lên cao và trời thì xanh ngắt.
Em ngồi phía sau chốc chốc lại vỗ vai tôi xuýt xoa cảnh hai bên đường. Hồi sau em đeo một bên tai nghe vào cho tôi, một bên cho mình rồi bật nhạc:
“Còn một mình lắng nghe hoàng hôn
Tiễn em những con đường xao xác mưa về
Rồi mai anh thấy mình đau nhói trên từng ngón tay
Sao em chẳng giấu nỗi buồn trong mắt?
Rồi mùa hạ đến bên hàng cây
Tiễn em, có đau lòng ta lá rơi đầy
Ngày mai, bao nỗi buồn anh sẽ trao lại bóng đêm
Nhớ em một phút giây nào lơ đãng…”
“Bài hát hay mà sao buồn quá!” – Tôi buột miệng, không biết em có nghe thấy không nhưng không nghe tiếng trả lời. Chúng tôi cứ trôi theo tiếng nhạc trên cung đường vàng nắng.
2. Đến nơi thì đã giữa trưa. Tôi và em đi bộ trên con đường dẫn vào lối tham quan. Đây là khu tàn tích còn lại của một quần thể kiến trúc xưa. Những công trình dù kiên cố mấy cũng không thắng nổi sức mạnh của thời gian. Tôi nhìn một ngôi đền đã vỡ nát một bên đỉnh đang nằm yên cạnh dòng suối nhỏ, không tránh khỏi chút cảm giác xót xa cho ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Không điều gì thắng nổi thời gian.
Như tôi và nàng đã trải qua biết bao sóng gió, tưởng chừng như sẽ không còn gì có thể chia cắt nhau nữa nhưng cuối cùng lại phải đầu hàng trước sự phai nhạt của tình cảm, sự thay đổi trong quan niệm sống của hai con người đã lớn và không thể nào dung hòa với nhau được. Đường chúng tôi đi ngày càng ngược và xa nhau hơn. Cho đến một ngày cả hai ngoảnh đầu lại thì đã không còn tìm được đường về với đối phương.
“Anh biết sao những tàn tích này luôn mang một vẻ trầm buồn không?” – Em và tôi đang dựa vào một bức tường gạch cũ ngồi nghỉ ngơi.
“Vì khi nhìn quá khứ, con người ta luôn cảm thấy nuốc tiếc. Luôn luôn có một sự không trọn vẹn cho những gì đã qua.” - Tóc em bay bay trong làn gió nhẹ.
Tự nhiên trong lòng tôi lại có những suy nghĩ muốn được thổ lộ với em:
“Anh vừa mới chia tay với một người mà anh rất yêu, đã từng. Và anh vẫn chưa thể nào quen với khoảng trống quá lớn sau lưng mình mà không có vòng tay nào ôm chặt.”
Em hơi nhíu mày, không biết do nắng hay vì nghe những lời tôi nói. Tóc em lại lơ thơ dính nơi thái dương. Lần này tôi không ngăn nổi bàn tay mình vươn đến và vén những sợi tóc đó ra sau tai cho em.
“Bài hát em cho anh nghe không phải là bài hát em thích. Đó là bài mà người yêu cũ của em thích. Anh ấy sống ở đây. Em đã đối xử rất tệ với anh ấy khi hai đứa yêu nhau. Rồi chia tay. Rồi hối hận. Khi em quay lại để tìm anh ấy thì đã quá trễ, anh đã không còn ở đây nữa.”
Tôi hơi bất ngờ trước tình cảnh của em và cả tôi. Một người đang muốn quên đi và chạy trốn tình cũ, một người lại cố nhớ và tìm về. Cả hai không hẹn mà gặp tại thành phố này. Phải chăng đó là một mối duyên?
“Sáng nay em bắt chuyện với anh vì thấy anh rất giống anh ấy. Hay gọi ly cà phê đen và ngồi hút thuốc liên tục.”
Những tia nắng phủ khắp tôi và em, phủ lấp lánh lên những tán lá, trải dài lăn tăn trên mặt suối. Chúng tôi là hai người xa lạ, nhưng đang nói với nhau những điều thật nhất tận đáy lòng, thật đến nỗi từ trước đến nay chúng tôi chỉ dám chia sẻ với chính mình.
3. Tôi và em quay về thành phố thì đã vào hoàng hôn. Tôi nói muốn mời em ăn tối vì ngày mai đã phải rời khỏi nơi này. Em đồng ý và hẹn tôi bảy giờ tại một quán ăn địa phương.
Chúng tôi dùng bữa và trò chuyện thoải mái với nhau như những người bạn thân. Tôi và em kể cho nhau nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.
Chúng tôi ngồi ăn hải sản và uống bia. Hai má em ửng đỏ không biết do cồn hay do vài lần bật cười khanh khách trước những câu pha trò của tôi. Người ngoài nhìn vào chúng tôi chẳng khác gì một đôi tình nhân.
Khuya, hai chiếc bóng của chúng tôi hơi xiêu vẹo, có lúc tựa vào nhau rồi có lúc rời nhau ra. Em ghé một công viên rồi thả mình lên ghế đá, có vẻ đôi chân đã mỏi. Tôi ngồi xuống bên cạnh em, những làn gió đêm mang hơi lạnh khe khẽ bao bọc lấy chúng tôi. Khung cảnh tĩnh lặng đến nỗi tôi có cảm giác nghe được cả nhịp đập của tim mình.
“Anh biết không? Em đã luôn có ý định tìm một tình yêu lý tưởng và hoàn hảo cho riêng mình. Đến nỗi em luôn khắt khe và xem thường tình yêu của anh ấy dành cho em. Em đã không biết trân trọng hiện tại mà mải miết chạy theo một điều cả chính bản thân mình còn chưa hiểu rõ. Rồi em đã tàn nhẫn bỏ anh ấy ở lại để đi tìm tình yêu đó. Khi em nhận ra mình sai, quay về và biết anh ấy không còn ở đây nữa, em đã không thể thoát khỏi sự dằn vặt chính mình. Em tệ quá phải không anh?”
Tôi bất giác nắm lấy tay em và nói:
“Không phải đâu.”
“Mọi chuyện xảy ra đều có những lý do của nó. Như những ngôi đền sáng nay, khi nó còn nguyên vẹn chưa chắc đó lại là hoàn hảo. Vì khi ấy nó chỉ là những ngôi đền rất bình thường và không ai để ý đến. Chính sự khiếm khuyết bây giờ lại làm người ta nhớ đến nó nhiều hơn.”
“Ngày xưa anh đã từng yêu cô ấy rất nhiều. Và anh đã hạnh phúc biết bao khi cả hai được bên nhau. Nhưng rồi khi mọi chuyện tiến triển đến mức độ không thể cứu vãn, chính anh lại là người đưa ra lời đề nghị chia tay. Như thể là anh không thể chấp nhận tình yêu của mình hoàn toàn đổ vỡ, thà anh là người kết thúc nó sớm hơn một chút…”
Tôi nhìn thấy ở em như một bản sao của chính mình. Khi Tôi mắc kẹt trong những đau buồn và day dứt tôi vẫn chẳng thể nhận ra bản thân đã tự làm khổ mình như thế nào cho đến khi nghe câu chuyện của em. Và tôi thức tỉnh. Chúng tôi đã mất đi thời gian của quá khứ, nhưng vẫn còn thời gian của hiện tại và tương lai.
Em nhìn tôi đôi mắt đỏ hoe. Tôi kéo em lại gần, chạm lên đôi môi mềm ấy. Nụ hôn của sự rung động giao cảm của hai trái tim đang thèm khát yêu thương và đang đau nhói cũng bởi yêu thương. Nụ hôn đó nhắc chúng tôi nhớ về người chúng tôi yêu, về những nụ hôn mà chúng tôi đã từng có, phảng phất ngọt ngào của ngày xưa mà cũng thấm đẫm vị mặn của nước mắt hiện tại. Vì cả hai đều khóc.
“Con đường tình yêu của mỗi chúng ta, mỗi bước đi tới hay là vấp ngã cũng đều đưa ta về phía trước. Dẫu có lạc lối thì ta vẫn đã đi, và ta vẫn còn có thể đi tiếp. Thì ra chúng ta vẫn rất cần yêu thương, phải không em?”
Sau đêm ấy tôi quay về thành phố của mình. Em cũng trở lại nơi em ở. Tôi và em đã dẫn lối nhau đi một đoạn đường để thoát ra khỏi ngõ cụt của tình yêu. Và có lẽ mối duyên của chúng tôi chỉ dừng lại tại lối ra đó: Tôi, Em và Tình Yêu.
Đêm ấy trước khi chia tay nhau, em nhìn tôi mỉm cười nói lời cuối: “Dẫu thế nào, chúng ta vẫn cần yêu thương dẫn lối. Một lần nữa.”
© Hi Tường – blogradio.vn
Blog Radio được chuyển thể từ các bài viết của các tác giả Thanh Vân, Hi Tường.
Giọng đọc: Phương Dung
Sản xuất: Hằng Nga và nhóm SX Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.