We Don’t Talk Anymore - Khi chúng ta không còn thuộc về nhau
2016-08-04 08:15
Tác giả:
Đinh Tuấn Anh
Giọng đọc:
Hằng Nga
Ngôn ngữ là một thứ kỳ lạ. Nó gieo hạnh phúc vào mỗi trái tim, nó rót khổ đau vào từng đôi mắt, nó mang sự hân hoan làm quà tặng, nó cũng trói ta vào nỗi buồn... Chỉ cần một lời nói, một lá thư, một tín hiệu... Hoàng tử bé bảo ngôn ngữ - hay lời nói – chính là nguồn gốc của mọi hiểu lầm. Bởi thế, nên cần nhìn bằng trái tim. Nhưng dẫu có gắn kết, có hiểu nhau đến đâu, dẫu có thể yêu nhau mà chẳng cần nói ra, thì chúng ta vẫn cần đến ngôn ngữ. Và trong muôn vạn hóa thân của ngôn ngữ như thư tay, ký hiệu, emoji, email... thì lời nói vẫn là thứ bản năng nhất, nguyên sơ nhất, kỳ diệu nhất, cảm xúc nhất.
Chúng tôi đã viết cho nhau thật nhiều, nhưng lại nói với nhau quá ít. Khi em nói, tôi có thể cảm nhận được mùi vị của âu lo, hương thơm của hạnh phúc, và thứ tình yêu dịu ngọt em giấu trong lòng đầy kín đáo. Tôi cũng muốn nói với em sự hồi hộp trong buổi hẹn đầu, những lạc nhịp của trái tim, cái lạnh của căn phòng vắng em. Thi thoảng, tôi nghe lại những cuộc gọi của em, cố gắng hình dung ra khuôn mặt em, dáng vẻ em, hơi ấm của em... Tôi thấy nụ cười em qua giọng nói, tôi lắng nghe những lời ướt mi em. Chỉ lời nói – tựa như âm sắc độc đáo của một nhạc cụ - mới có thể khiến tôi cảm thấy em đang ở cạnh bên, giúp tôi tìm ra em giữa trập trùng những bóng hình, những thanh âm. Chúng ta đã bước vào thế giới của nhau bằng lời nói.

Rồi bài hát sẽ hết, mọi thứ sẽ lặng im, cả tình yêu, cả ồn ào đạo nhạc. Trong sự ồn ào ấy, ai cũng có phần của mình. Sơn Tùng và ekip sẽ có hàng triệu lượt view và share, danh tiếng (hoặc tai tiếng?) có thể sẽ bay sang bên kia trái đất. Charlie Puth có thêm fan, thêm nhiều người lắng nghe câu chuyện của mình, và khán giả - được dịp làm thám tử, quan tòa, và xả hơi sau những giờ phút căng thẳng trước bảng điện tử bị hack của Vietnam Airlines
Chỉ còn tôi ngồi lại đây, lắng nghe... Không nói thêm một lời nào nữa...
© Tuấn Anh – blogradio.vn
Thực hiện: Hằng Nga và nhóm sản xuất blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?