Chùm thơ: Hà Nội không em trời bỗng lạnh hơn nhiều (Đinh Tuấn Anh)
2016-12-22 00:00
Tác giả: Đinh Tuấn Anh Giọng đọc: Tuấn Anh
Mùa đông luôn là một khoảng thời gian nhạy cảm nhất trong năm, đặc biệt là với những kẻ đang buồn, những tâm hồn cô đơn, những người mang nhiều tâm sự. Bởi, cái giá lạnh của đất trời dường như cũng se sắt cả lòng người, cái u ám của những tầng mây cũng đè nặng lên tâm trạng, và những cơn mưa phùn thấm ướt bao niềm riêng.
Mùa đông năm nay gió không còn rét buốt, mưa cũng vắng thưa, và nắng trải khắp những con đường, nhưng lòng sao vẫn giá lạnh, vẫn xao xác, trở trăn. Các bạn thân mến, trong số Thơ Radio của tuần này, mời bạn đến với chút mùa đông trong chùm thơ của tác giả Đinh Tuấn Anh – Chùm thơ là những tâm sự tình yêu, có nhớ mong, trông ngóng, có niềm vui gặp lại, có nỗi buồn cách xa, có những đổ vỡ, cũng có những hy vọng, tin tưởng…
Hà Nội – ngày không em
Hà Nội không em trời bỗng lạnh hơn nhiều.
Gió cũng cồn cào hơn. Và nỗi nhớ,
cứ chạy dọc những hành lang quá khứ,
gọi tên em dù biết chẳng gặp em…
Rồi ngày mai bước chân em sẽ lại đặt lên thềm,
như một lá thu rơi. Anh lại được nghe bàn tay em thủ thỉ.
Em hứa thế và anh tin chắc thế.
“Ngày mai em sẽ về” – Anh sưởi lòng bằng câu nói hôm qua.
Dẫu có thể ở đâu đó phương xa,
em quên câu nói xưa vì những điều mới mẻ.
Hoặc ông trời sẽ cố tình chia rẽ.
Lá vẫn rơi bên thềm. Không phải bước chân em.
Anh chợt gặp mình trong câu chuyện An–đéc-xen
Dám lấy que diêm nhỏ nhoi chống một mùa băng giá.
Dẫu có kẻ giễu cười anh ngốc quá.
Gió thổi tắt diêm rồi… Lửa vẫn cháy lòng anh.
Ngày em về chắc trời sẽ chuyển xanh
Hàng cây hết co ro. Gió thôi lùa vào những gian trí nhớ.
Tiếng chim én gọi anh ra mở cửa
Đón em về trên những bước xuân xanh.
Hà Nội là một mảnh đất kỳ lạ, ai đã đến một lần thật khó mà quên. Tác giả Đinh Tuấn Anh đã khắc họa Hà Nội như một cô gái mà ai đã từng gặp, dù chỉ thoáng qua cũng không thể nào quên được. Duyên nợ với Hà thành đã được tác giả gửi gắm qua bài thơ:
Hà Nội – em và tôi
Hà Nội của tôi có đôi mắt hồ Lục thủy
Xanh thăm thẳm những truyền kì xửa xưa
Lặng lẽ mang theo ngàn năm dâu bể
Vẫn trong veo mỗi độ sang mùa…
Hà Nội của tôi tóc thơm mùi cốm mới
Hoa sữa hay em cho tôi biết làm thơ?
Phố cũ rêu phong mối tình thơ dại
Lá me vẫn xanh như thể trò đùa
Hà Nội của tôi áo dài bay phố cổ
Nỗi nhớ tan trong cơn gió cuối mùa
Hạ đã điểm, bờ hồ hoa rực đỏ
Em đã đi. Và ta tỉnh cơn mơ…
Hà Nội của tôi tiếng dương cầm ngõ nhỏ
Chuyến tàu thời gian lặng lẽ đi qua
Vẫn nhớ thế, đào Nhật Tân ửng đỏ
Đôi má em phía cuối buổi giao thừa
Hà Nội của tôi san sát nhà, chằng chịt ngõ
Tôi đi giữa dòng người, tìm một bóng mây qua
Hà Nội của tôi giản dị như em đó
Vậy mà tôi chưa hiểu được bao giờ…
Bạn thân mến, đã có lúc nào bạn mòn mỏi chờ một cuộc gọi, một tin nhắn từ người ấy, để rồi khi âm thanh quen thuộc nọ vang lên, bạn vội vàng mở ra, thì chỉ là tin nhắn từ tổng đài, cuộc gọi nhầm số? Tình yêu không phải chỉ toàn là những nụ cười, những hạnh phúc, mà đi cùng đó luôn là những nỗi buồn, những sự chờ đợi, thất vọng… Dù sao, hãy cứ yêu đi khi còn có thể, bởi một ngày, khi nhìn lại chặng đường đã qua, bạn sẽ thấy trân trọng hơn, cả niềm vui và nỗi buồn. Tiếp theo chương trình, mời bạn cùng đến với một bản Dạ khúc của tác giả Đinh Tuấn Anh
Dạ khúc
Anh gửi đi SMS cuối cùng.
Đêm nhận chìm anh vào nỗi nhớ.
Anh gửi đi những nụ cười bỏ dở,
Để nhận về trọn vẹn nỗi cô đơn.
Những ngày mưa, anh phấp phỏng đường trơn,
Em trượt ngã bất ngờ, ai sẽ đỡ?
Khi tia nắng trở về bên khung cửa
Anh sốt hộ em cơn sốt ngày thường.
Nắng và mưa vẫn thay đổi luôn luôn
Cũng như trong tình yêu, có nỗi buồn dầm dề, có niềm vui chói lói.
Có một chân trời chờ tia nắng nhỏ nhoi. Nhưng em nói:
“Em mãi là cơn mưa. Đừng đi dưới mưa. Mưa sẽ chẳng ngừng tuôn”.
Nhưng anh còn biết làm gì khác hơn
Khi đã trót yêu những giọt mưa như mắt em long – lanh ướt?
Dẫu tim anh sẽ tràn đầy giá buốt,
Anh vẫn xin được đi dưới cơn-mưa –em đến tận cuối con đường.
Cuối con đường là bến đỗ của yêu thương?
Là giọt nắng trên môi em cười ấm áp?
Cũng có thể là một cơn mưa khác.
Đêm trả lời anh bằng tiếng sấm lạnh lùng.
Các bạn thân mến, khi một tình yêu ra đi, rồi tình yêu sẽ lại đến; khi một người rời bỏ ta, sẽ luôn có một người đến bên – chỉ cần bạn còn muốn yêu, muốn được yêu, tình yêu sẽ luôn tìm đến bạn. Để kết thúc chương trình, mời bạn lắng nghe những tiếng thơ vang vọng từ một mùa thu của tác giả. Tựa như tình yêu, mùa thu đến và đi, ra đi và trở lại, bởi thế, hãy luôn giữ cho mình sự hy vọng, tin yêu.
Vọng thu
Anh nhớ mùa thu áo vàng
Lảnh lót những nụ cười tỏa nắng
Em nhẹ đến sau mùa hè cát bỏng
Sau mùa đông lạnh cóng tim mình
Trong đáy mắt yên bình, anh tìm lại anh
Dưới hàng tóc lòa xòa như liễu rối
Bao giông bão cuối chân trời còn đợi
Em vẫn trong và trời vẫn xanh.
Em lùa kín những khoảng trống vô hình
Như ngọn heo may ôm lấy triền hoang, dốc đá
Đôi môi hé một bông cúc nhỏ
Bàn tay cánh sen iu ấp hương thầm
Rồi mọi thứ cũng thành xa xăm
Khi trí nhớ mỏng manh như sương khói
Anh vẫn ở đây, như hàng cây đứng đợi
Em trở về thay lá trong anh…
© Đinh Tuấn Anh – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất chương trình: Tuấn Anh
Tác giả Đinh Tuấn Anh
Bút danh khác: Mai Linh, Vỹ Tuyền, Di An…
Quê quán : Lạng Sơn
Hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội
Thơ đăng trên các tạp chí Sinh viên, báo Quân đội nhân dân…
Giải Nhất Cuộc thi Thơ Sinh viên (2010)
Giải khuyến khích cuộc thi thơ chủ đề "Mùa Xuân Ở Lại" – hội thơ Đồng Vọng (2015)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.