Em giấu mình trong tĩnh lặng của đêm
2016-12-16 00:00
Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Hằng Nga
Một ngày dài bận rộn, đến đêm tôi mới có chút thời gian để thưởng thức âm nhạc, là thưởng thức thật sự chứ không phải chỉ đơn thuần là nghe. Tôi thích cái cảm giác đeo headphone, để những thanh âm tràn ngập hai lỗ tai, tràn ngập cả khối óc và tâm hồn mình. Nếu như không phải vì sợ làm phiền đến người khác thì tôi đã bật loa ngoài thật to rồi nhưng tôi tự nhận thấy mình là người nghe nhạc có ý thức. Hôm nay tôi bật một bài hát quen thuộc, lắng nghe và bỗng có cảm hứng viết vài dòng về nó.
“Em trốn trong bóng đêm tối đen mịt mờ
Lầm lũi trong căn phòng vắng”.
Tiếng dạo piano êm dịu như dẫn người nghe vào cõi mộng và rồi tiếng hát ma mị cất lên. Lần đầu nghe bài hát này, tôi không phân biệt được người hát là nam hay nữ. Cái độc đáo, cái chất riêng của bài hát là ở chỗ đó, chất giọng phi giới tính của Phạm Trần Phương. Khúc đầu bài hát giai điệu chậm rãi với những đoạn ngân khiến người nghe cảm thấy hơi rờn rợn. Đến đoạn điệp khúc, tiếng trống dồn dập vang lên như thúc giục, ca sĩ quay trở về với giọng thật của mình, giọng hát của một người đàn ông có khả năng hát bằng giọng nữ, như nhạc sĩ Lê Minh Sơn nhận xét: “Như đang vờn từng con chữ”. Bài hát mang hơi hướng của dòng Gothic rock – anh bạn của tôi đã nói như vậy. Tôi thì không am hiểu nhiều lắm về các dòng nhạc, tôi thường cảm nhận một bài hát bằng những cảm xúc nguyên vẹn, tinh khôi của mình. Tôi tìm thấy sự đồng cảm trong mỗi ca từ, tôi bị mê hoặc bởi chất giọng độc đáo kia, và vì thế là tôi thích bài hát này.
Nhiều người thường nói cảm thấy hơi ghê rợn khi nghe bài hát này, và thật là không may khi nghe bài hát này lúc ban đêm. Tôi thì lại thấy bài hát này rất hay, ngay từ lần đầu tiên nghe tôi đã thích rồi, tối nào tôi cũng nghe vài lần trước khi đi ngủ và còn nghe vào đúng lúc 0:00. Có lẽ điều khiến người ta cảm thấy sợ sệt chính là mấy câu:
“Kìa góc nhà có ai đang nhìn qua đây,
Đến sờ đôi tay em gầy”.
Tôi thường thức rất khuya, trừ những khi tôi ốm thì dù mệt mỏi đến mấy tôi cũng không bao giờ đi ngủ sớm. Đó đơn giản chỉ là thói quen thôi. Nhiều người hỏi tôi làm gì mà đêm nào cũng ngủ muộn nhưng tôi không nghĩ là muộn, tôi cảm thấy hẵng còn sớm. Khi một nửa thế giới đã đi ngủ rồi thì tôi vẫn thường ngồi một mình lọ mọ, khi thì xem phim, lúc thì nghe nhạc, lúc thì tìm kiếm vài thứ linh tinh trên mạng hay ngồi viết lách một cái gì đó, như hôm nay. Cũng có khi tôi chỉ thức và…không làm gì cả. Tôi nằm im lắng nghe sự tĩnh lặng của đêm, thứ thanh âm tuyệt vời mà vào ban ngày không thể nào tìm được. Cuộc sống ban ngày lúc nào cũng ồn ào với đủ thứ tạp âm, nhất là khi sống giữa lòng thành phố đông dân bậc nhất này.
Tôi thích đêm, thích thức khuya, như một lẽ tự nhiên, tôi thích những bài hát gắn liền với đêm. Trước đây tôi thường nghe The sound of silence, Ngày từ đêm trắng sinh ra,… Nếu như người ta có câu “yêu từ cái nhìn đầu tiên” để nói về tình yêu sét đánh thì khi nghe Không giờ, tôi cũng có cảm giác “yêu ngay từ những thanh âm đầu tiên”. Anh chia sẻ cho tôi bài hát này kèm với MV với những nét vẽ hoạt hình. Đó là những nét vẽ đen trắng, tối tăm với những hình ảnh trừu tượng. Nhân vật như đang trôi trong mơ, trôi trong vô thức, cô độc trong thế giới của riêng mình. Là mơ nhưng không phải mơ. Càng nghe, càng thấy phần hình ảnh hòa quyện với ca từ và giai điệu một cách kỳ lạ, như một thể thống nhất không thể tách rời. Vì thế, mỗi khi tìm nghe bài hát này, nhất định phải đi kèm với việc xem MV này, như vậy mới đầy đủ.
Tôi cũng có những ngày lầm lũi trong căn phòng nhỏ của riêng mình, trở nên vô hình với cuộc đời này, tan loãng vào đêm đen. Nếu như người ta chọn ồn ào, sôi nổi ngoài kia thì tôi chọn một góc nhỏ cho riêng mình, như một lẽ tự nhiên thôi, vì chúng ta đâu có giống nhau. Nhiều khi tôi hình dung ra bóng dáng của một ai đó đang dõi theo mình, thậm chí đứng ngay trước mặt mình, như một bóng ma. Là tôi tự tưởng tượng ra rồi tự hù dọa mình, nhưng riết rồi tôi thấy điều đó bình thường. Tôi vẫn tưởng tượng, nhưng tôi không thấy sợ. Khi cô đơn như thế này, có một bóng ma làm bạn cũng tốt chứ! Chẳng hiểu sao, tôi thấy mình có một sự đồng cảm sâu sắc với bài hát này.
“Tiếng đồng hồ đếm mười hai giờ đêm
Em lang thang trong hành lang
Bay vào không gian
Bay vào thế giới của em”.
Có những đêm trắng mất ngủ, tôi trở mình thở dài, thao thức, rồi để không làm phiền giấc ngủ của bạn bên cạnh, tôi trở dậy đi lang thang trên sân thượng, cứ đi đi lại lại không khác gì một bóng ma, ngực như có cái gì đó đè nặng không thở nổi, và tâm trí thì hỗn loạn. Đêm dịu dàng, ve vuốt những tổn thương.
“Em nằm chơ vơ,
Tâm hồn bơ vơ
Hay nằm mơ”.
Đó là khi tôi ốm sốt, nằm rúm ró một góc trong xó nhà, như chìm trong mê man, ảo giác. Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ, tiếng thở dài của cha, tôi không dám cho cha mẹ biết rằng tôi đang ốm, gắng gượng nói: “Con không sao! Hôm nay con chỉ mệt một chút thôi”. Lúc đó tôi đã hiểu rằng, cha mẹ chẳng thể nào là cây cao bóng cả che chở cho tôi mãi được. Ai cũng có phần yếu đuối của mình, chẳng qua cha mẹ đã luôn giấu đi phần yếu đuối đó để tôi không phải buồn lo. Trong cơn mơ màng, tôi nhớ đến một người, một người mà giữa đêm mùa đông đã không ngại đường xa, đi mua cho tôi từng bát cháo nóng, nhưng bây giờ chỉ có một mình tôi. Mọi thứ trên đời đều có giới hạn, có lẽ tình yêu của họ cũng hết hạn rồi.
Trong ai cũng có một tinh cầu cô đơn thôi, chẳng qua người ta không nói, hoặc giỏi che giấu hoặc có những cách biểu hiện khác nhau. Như tôi chẳng bao giờ phủ nhận một điều rằng, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mình thật sự cô đơn. Nhưng rồi thì sao, có ai quan tâm đến điều đó không? Tất nhiên là không. Vì họ còn đang bận với công việc của họ, hoặc là mải mê với nỗi cô đơn của riêng họ. Cô đơn. Cái cảm giác đó thật sự rất khó nhọc, vì thế tôi vẫn luôn tìm cách chế ngự nó, để nó không “biến chứng” thành những thứ cảm xúc khác tiêu cực hơn.
Vũ trụ ngoài kia bao la là thế nhưng mà đen thăm thẳm một màu. Mỗi chúng ta chỉ như một cái chấm sáng nhỏ le lói chờ đến ngày lịm tắt. Một cái đốm sáng nhỏ cô đơn. Tôi đã ngừng lại việc chia sẻ cho họ một bài hát thật tâm đắc, say sưa nói về bộ phim tôi say mê vì tôi hiểu họ không giống tôi. Họ tìm hiểu những thứ tôi thích, có lẽ chỉ vì muốn tiếp cận tôi lúc ban đầu mà thôi. Tôi khác họ và vì thế không ai có thể ở trong thế giới của tôi quá lâu.
Có một chị bạn của tôi từng viết trên FB rằng con người bây giờ chỉ chủ yếu viết về những cảm xúc của bản thân mình mà rất hiếm khi có bài viết nào về thiên nhiên, về cuộc sống tươi đẹp ngoài kia. Nếu như có một bài viết về trăng thì sẽ mở đầu bằng câu: “Đã lâu rồi tôi không ngắm trăng…”. Cũng có thể, vì con người bây giờ tự nhốt mình trong những khối hộp vuông vuông, nhìn cuộc đời qua một cái màn hình bé xíu và có khi ngay trong cùng một không gian người ta cũng bị chia cắt bởi những tấm kính vô hình.
“Người ta nói chuyện với nhau bằng sự im lặng
Họ lắng nghe nhau bằng sự thờ ơ”. (*)
Cô đơn suy cho cùng cũng là một cảm giác.
Cô đơn hay không cũng là một sự lựa chọn.
Khép lại đôi mi nặng trĩu sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi nhận ra để bản thân bận hơn một chút cũng là cách để mình quên đi nỗi cô đơn của mình.
© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
(*) Lời bài hát The sound of silence
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.