Phát thanh xúc cảm của bạn !

CXAN 213: Đêm nằm mơ phố

2014-07-19 00:16

Tác giả: Nguyễn Thị Minh Ngân Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga

CXAN - Em đã đi thật xa, quên Hà Nội quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa. Nhưng rồi, khi gió hanh heo trở về, những lúc một mình lại muốn nằm mơ để trong giấc mơ lại có anh và những con phố mình đã từng qua. Để rồi cuối cùng...khi giật mình tỉnh giấc lại chỉ còn mình em mà thôi.

***

Đêm!

Trong căn gác nhỏ lọt thỏm giữa thành phố Sài Gòn hối hả, náo nhiệt… "Đêm nằm mơ phố" cứ thế vang lên từ chiếc loa cũ kỹ. Giọng hát Thùy Chi cất lên cứ nhẹ tênh đến thế, êm ái, ngọt ngào mà sâu lắng đến lạ… bài hát như một câu chuyện buồn ngay từ những câu đầu tiên "Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái, đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà". Với những người đi xa Hà Nội, hình ảnh những con phố Hà Nội đã trở thành một cái gì đó hơn cả những gì hữu hình nhất vốn được coi là đặc trưng cho Hà Nội cứ thế những con đường mà mình đã đi qua lại trở thành nỗi ám ảnh quay quắt nhớ quê của người xa xứ. Đơn giản, bởi hơn cả những con đường, nơi xe cộ ngược xuôi mỗi ngày, nơi người dân sinh sống bươn chải với cuộc mưu sinh, mỗi dãy phố mang hơi thở Hà Nội, dáng vóc Hà Nội và đặc biệt mang theo nét riêng biệt không thể trộn lẫn.

Và cũng bởi ở nơi đây, Hà Nội còn lưu giữ biết bao nhiêu kỷ niệm với những vị rất riêng của nó: một chút ngọt ngào, một chút đăng đắng đó là kỷ niệm về anh - mối tình đầu của tuổi mới lớn. Nhớ da diết những góc phố đã bao đêm, bao lần mình đi qua, và em – trong chiếc áo khoác của anh rộng thùng thình mà anh đã nhường cho em mặc vì anh sợ em sẽ bị lạnh…, những cái ôm thêm gần thêm chặt khi sương xuống. Dưới con đường đầy ánh trăng và sương thu, hai cái bóng dài in trên mặt đất quấn quýt lấy nhau làm một, sau một vòng anh phải theo em dạo qua các con phố cũng chỉ vì em là cô bé lãng mạn…chúng mình thường dừng chân ở một quán cóc nhỏ ven đường dưới ngọn đèn dầu leo lét, uống cốc trà nóng để xua tan cái lạnh của sương đêm Anh thường bảo chỉ khi không còn một chiếc lá nào màu xanh thì em mới không còn là của riêng anh nữa...Song ở đời, hạnh phúc thường lảng tránh người đi tìm nó. Mùa thu với bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào với anh, nhưng mùa thu cũng đem anh đi thật xa.

Đêm nằm mơ phố

Nắng cuối thu vàng thanh và trong vắt rải trên vạn vật, Trời cao và xanh vời vợi. Ngoài đường, có người đã mặc những chiếc áo khoác nhẹ, lại có người vẫn phong phanh áo sơ mi. Gió vẫn thổi se se trên đường phố mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Bỗng trong đêm có tiếng gió ào ào đập hối hả vào ô cửa sổ. Trời chuyển gió mùa đông bắc. Mùa đông đã về! Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời thấy bàng bạc một màu trắng, gió thổi những chiếc lá bàng tím thẫm lăn hối hả trên đường, dòng người đi lại có vẻ vội vã hơn như để chạy trốn cái lạnh luồn qua lần áo chưa thật dày, ấm. cái lạnh cũng theo đó mà ngấm vào da thịt. Phía Hồ Tây sương khói bảng lảng trôi trong mênh mông mặt hồ. Em chợt nhận ra cái một cảm giác cô đơn khi không có anh bên cạnh để ủ ấm cho đôi bàn tay nhỏ bé của mình như mọi khi. Nhìn dòng người vội vàng trên con đường, em lại hi vọng tìm thấy anh trong dòng người hối hả.

Đã có biết bao người con trai đã đến rồi đi qua cuộc đời. Nhưng trái tim em đã thuộc về quá khứ cùng mối tình với anh hôm nào bởi anh đi rồi nhưng mang theo tất cả những gì em có: những rung động đầu đời, sự hồn nhiên và cả trái tim nhỏ bé non nớt nữa. Giờ đây, em không còn là cô bé ngây thơ, lãng mạn ngày nào mà đã là một "người phụ nữ" từ lâu rồi, một chiếc lá đã bị ngắt dở đang treo lơ lửng trên cành, nửa muốn rơi hẳn xuống, nửa muốn hồi sinh. Em đã đi thật xa, quên Hà Nội quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa. Nhưng rồi, khi gió hanh heo trở về, những lúc một mình lại muốn nằm mơ để trong giấc mơ lại có anh và những con phố mình đã từng qua. Để rồi cuối cùng...khi giật mình tỉnh giấc lại chỉ còn mình em mà thôi.

•    Nguyễn Hồng Nhung


Giấc mơ mùa hè

Bạn mình thường cười bảo mình có sở thích…kỳ cục. Mùa hè, trên facebook, những dòng status hay hình ảnh của bạn bè hầu như là về các kỳ nghỉ, những chuyến du lịch dài ngày ở vùng biển nào đó, hoặc về thăm quê. Còn mùa hè của mình, chỉ là đoạn đường từ nhà đến quán cà phê quen thuộc.

Mùa hè ở Tây nguyên trùng với mùa mưa. Những buổi chiều trời kéo mây xám, gió mạnh, rồi làm mưa nặng hạt, mình chỉ muốn ngồi nhà đọc sách, ngắm ra màn trời chỉ một màu trắng xóa. Và bản nhạc mình thường nghe cũng chẳng liên quan gì đến mùa hè, cũng chẳng nói về những cơn mưa, nhưng lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng trong những ngày trời nổi gió, đó là bài Đêm nằm mơ phố.

Đêm nằm mơ phố

Mình nhớ về những giấc mơ ngày bé, tuổi thơ thì ai mà chẳng có những ước mơ viển vông, nhưng dễ thương vô cùng. Ngày bé, mình ước được là một nàng công chúa, mặc những bộ váy sặc sỡ, và tất nhiên phải có một chàng Bạch mã hoàng tử nào đấy bên cạnh. Mình hứng tay ra hiên nhà, những hạy mưa tí tách rơi, chẳng biết đã qua bao mùa mưa, giấc mơ ngày bé tan theo mây trời bay về đâu xa lắm. Lớn dần lên, những giấc mơ cũng dần gần với hiện thực hơn, những con đường mình đi đưa mình đến những miền đất xa lạ, những thành phố rực rỡ ánh đèn. Mình mơ ước được đi thật nhiều nơi, được làm những điều vĩ đại, và có thể trở thành một người nổi tiếng. Mình bật cười nhớ về quãng thời gian của tuổi hai mươi, có thể ai đó khi bước đến độ tuổi này, cũng có những giấc mơ tương tự mình, tuổi trẻ thật thú vị biết bao.

Trời buông màn, tối sẫm. Mưa chẳng còn nặng hạt mà rả rích, mình nhớ những ngày mưa ở thành phố lạ, nhớ những niềm vui, nỗi buồn đã trải qua. Trời mùa hè mà thấy lạnh như những ngày đông xa nhà, những giấc mơ ngày xưa cũng chẳng còn là niềm ao ước của mình nữa. Mình chỉ nhớ những đêm lạnh, cô đơn một mình, ngồi bên tách cà phê đã nguội mà thấy lòng chênh chao.

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết, quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy, em soi tình em giữa đời tôi.


Những rung động thuở ban đầu giờ cũng xa xôi lắm, những ngày mình còn là sinh viên xa nhà. Hà Nội với mình luôn đẹp, dù lưu giữ những ký ức rất buồn. Bây giờ trong mình chỉ còn đọng lại những cơn mưa của ngày hè, và một giấc mơ nhỏ bé, nhưng là giấc mơ của một cô gái đã đi qua một tuổi thơ nhiều sóng gió, một tuổi trẻ nhiều hoang mang. Đó là giấc mơ về những buổi chiều mùa hè hoàng hôn ghé thăm, có ai đó ngồi cạnh mình, ngắm mưa, và nghe những bản tình ca ngọt ngào. Nhẹ nhàng thôi, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, để những giọt mưa đừng vô tình rơi qua kẽ tay buốt lạnh.

Có những giấc mơ mùa hè, bình dị, và tan trong mưa chiều…

•    Lâm Hạ

  • Bản nhạc sử dụng trong CXAN 213: Đêm nằm mơ phố (ST Việt Anh, ca sĩ Thùy Chi).
  • Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group.

music for soul

Click vào đây để tham gia chương trình Music for soul

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Nguyễn Thị Minh Ngân

Xin giữ tim ngọt ngào.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số

Duyên duyên số số

Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau

Chỉ Là Không Cùng Nhau

Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.

Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt (Blog Radio 818)

Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt (Blog Radio 818)

Đúng hay sai đâu còn quan trọng, vì thế nào cũng chẳng thể ở bên nhau. Nhưng rồi tổn thương theo năm tháng sẽ lành, nỗi đau theo thời gian sẽ nhạt. Ai rồi cũng phải gạt nước mắt, tự mình đi qua nỗi đau để đến với bến bờ khác bình yên hơn, hạnh phúc.

back to top