CXAN 245: Ru ta ngậm ngùi
2015-04-03 18:24
Tác giả:
Nguyễn Thị Minh Ngân
Giọng đọc:
Hằng Nga
Mưa đầu mùa từng giọt thấm ướt những cánh hoa bé xinh nơi góc quán quen, em ngồi bên ly cà phê tỏa hương thơm loang nước. Quán vắng, nước mưa tí tách trên mái nhà. Đất Ban Mê là thủ phủ cà phê, quán cà phê từ hiện đại đến các quán cóc ven đường đều mang hương vị độc đáo riêng của nó. Cà phê một mình đã là thói quen từ lâu, một thói quen buồn.
Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Cà phê nhấp môi đăng đắng, nhớ lại vị ngọt của nụ hôn đầu đời. Môi nào còn thơm hương nụ hôn đầu dưới làn mưa bay? Môi nào nếm vị mặn của nước mắt hương tình cũ nhạt nhòa giờ ùa về theo gió, những mối tình như được mưa réo rắt gọi về theo miền nhớ. Tóc xanh em hãy còn dài theo thời gian, tóc đã xanh mấy mùa, mùa nào lọn tóc em đã vương vấn hơi ấm bàn tay ai? Mùa nào gọi em về với những hồn nhiên xưa khi môi còn chưa biết nếm vị đắng của nỗi đau, đắng hơn cà phê nhiều lắm…

Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên
Khi tình đã vội quên
Tim lăn trên đường mòn…
Còn ai nhớ tên ta trong đời, nhấp giọt cà phê đắng tận đáy lòng, tự hỏi lòng giây phút này ta thầm nhớ tên ai? Đã là xưa cũ rồi, rêu phong kín những lối xưa còn in hằn dấu chân ngày còn chung đôi. Em như cánh hoa mỏng manh kia dưới cơn mưa hạ, run rẩy, cô đơn…mưa cũng vô tình như người vậy, bỏ lại em cùng ký ức để đi về miền xa lắm, trái tim em chẳng biết làm gì ngoài việc dõi theo người trên đường mòn, rong rêu quấn lấy tim ta, buốt giá…
…Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng, như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình, giữa tường trắng lặng câm…
Sau những cơn mơ dài, em vẫn đón những bình minh reo ca hân hoan như mời gọi em hãy mở cửa con tim yêu đón ngày mới. Nhưng sao trong thế giới rộng lớn ngoài kia, tim em vẫn im lặng, vẫn hoang hoải chờ đợi một yêu thương chân thành, một yêu thương trọn vẹn cho em nhưng sao xa vắng quá, chỉ còn mình em soi bóng mình giữa hư không, giữa cơn mưa, giữa đáy tách cà phê đắng chiều nay.
…Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay…
Cà phê cạn rồi, mưa cũng thôi rơi, vài ánh nắng chiều sót lại còn luyến tiếc nhòm qua kẽ lá. Cánh hoa bé nhỏ xinh xinh mỏng manh ấy mà vẫn nguyên sơ đón chào nắng chiều sau cơn mưa nặng hạt, thật tài tình. Vài giọt mưa vẫn còn đọng nơi nhụy hoa, hoa khóc đấy ư? Giọt mưa hay giọt nước mắt hoa khóc cho đời, vì kiếp hoa phù du lắm, khoe hương khoe sắc đấy, rồi sẽ lụi tàn. Còn chút luyến lưu em gửi cho cơn mưa đầu hạ rồi, gửi tình cũ chút vương vấn của chiều này thôi, hãy ngủ ngoan nhé người xưa ơi, tình xưa ơi.
Em đứng dậy, dạo bước qua cây cầu bên bờ ao nhỏ của quán, vẫy tay cùng anh chủ quán đã quen mặt. Sao về sớm vậy em? Anh tươi cười. Bác Trịnh nói em về rồi kìa, em cười buồn đáp lời anh. Thôi, không tính tiền bé đâu, khuyến mãi ly cà phê đó, bác Trịnh mời…Em ngẩn ngơ, rồi chào anh ra về, đôi khi cuộc đời có những món quà nho nhỏ thi vị và ấm vô cùng…
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi…
Trên đường về, ta nhớ lại tuổi thơ, nhớ ngày xưa hồn nhiên trên lưng mẹ, nhớ những ngày con tim non vẫn yêu đời, yêu người mà chưa biết đến hoang mang. Ta ùa mình vào lòng phố, phố sau mưa, mát lắm. Phố lên đèn, phố đưa em về nơi làm trái tim em an lành dù có thổn thức bao ngày, phố hôm nay sẽ ru em một giấc mộng xinh như hoa cỏ sau mưa. Hẹn với phố một ngày nắng hạ, em sẽ song hành bên yêu thương thênh thang cùng phố, hẹn quán quen một mối tình cùng người thương, hẹn những khúc nhạc Trịnh một lời ru ca cho trăm năm…
Lâm Hạ
Xin chân thành cảm ơn ca khúc Ru ta ngậm ngùi của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua giọng ca Khánh Ly.
- Bài hát sử dụng trong CXAN 245: Ru ta ngậm ngùi (Khánh Ly)
- Giọng đọc và tech mix: Hằng Nga
- Chương trình được phát trực tuyến vào thứ 6 hàng tuần trên Cảm Xúc Âm Nhạc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?