Chợt nhận ra em cần anh biết nhường nào
2016-10-28 01:30
Tác giả:
Nguyễn Thị Minh Ngân
Giọng đọc:
Hằng Nga
Đêm qua, em vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Cái cảm giác thức giấc giữa đêm mà mặt nhòe nước, không biết mình đã khóc vì điều gì trong mơ thật cô đơn và hoang vắng đến nao lòng. Khoảng không đen đặc quánh làm em sợ, chỉ ước có ai đó hôn nhẹ lên trán, nắm lấy bàn tay và nói ổn thôi, tất cả sẽ ổn thôi. Vậy mà vẫn vùi mặt vào gối khóc tiếp cho cơn đau chỉ níu dài từ giấc mơ.
Những đêm không ngủ, trong ánh sáng mờ của đèn đường chiếu qua khe cửa, mới nhận ra mình cần ai đó biết nhường nào. Cần một tin nhắn chúc ngủ ngon, cần một cái siết tay thật chặt cho mùa gió, cần những ủi an mỗi khi hờn giận vu vơ. Và cần thêm nhiều lắm, để biết mình còn có thể yêu thương thêm ai đó khi trái tim đã vụn vỡ nhiều đi, vì những đớn đau chẳng rõ hình hài.

Mùa này, Tây Nguyên nhiều gió, lạnh và hanh hao, xiết lấy da thịt. Đêm, gió lùa vào từng góc nhỏ, như cuốn lấy sự cô đơn rồi mang ra phơi trong mùa gió. Vài hôm nữa thôi, ven đường sẽ vàng cánh dã quỳ, trời sẽ trong và xanh với nắng lấp lánh. Vẫn ước một lần, được cùng ai đó sánh đôi bên những cung đường dốc thoai thoải của miền đất đỏ, mà sao bấy lâu vẫn đi về chỉ riêng mình em tìm bóng em thôi.
“Đợi mùa dã quỳ đi cùng.”
Có người đã nói với em, đã hẹn em những điều bình dị ấy, và em vẫn đợi. Biết người còn nhớ lời hẹn ước cùng em khi dã quỳ đã chuyển mình bung cánh nơi này không?
Những khi thức giấc giữa đêm, em tự pha cho mình tách cà phê ấm, ngồi bật nhạc và nhớ anh. Chỉ ước mơ có anh ngồi đây, bên tách cà phê này, cùng em sẻ chia những cơn mơ màu xám, lau cho em giọt nước mắt mà em cũng chẳng biết mình khóc vì điều gì. Thôi thì tự mình ùa ra gió, để gió xoa dịu đi những giọt nước vẫn vô tình rơi, nhưng gió lạnh, lạnh lắm, lạnh xoáy vào tận tim. Làm sao để nói em nhớ anh biết bao? Làm sao để biết được anh có giữ lời như anh vẫn hứa hay để em đợi đến khi dã quỳ rã cánh héo khô dưới nắng vàng?

Em đã từng nói rằng điều em ao ước là được ngồi bên anh, nghe anh kể những câu chuyện về tuổi thơ mình. Ước được sưởi ấm anh như một ổ rơm nhỏ như ngày xưa ngoại hay đặt anh vào đấy mà ủ ấm những giấc mơ anh. Chúng mình đều có một miền tuổi thơ lấp đầy hình ảnh ngoại. Và em cũng muốn kể cho anh nghe những ngày thơ ấu em đã trải qua, những tháng ngày cô đơn của một đứa con gái hay tủi thân về số phận mình. Điều em tìm kiếm ở người đàn ông của riêng mình không chỉ là người yêu, mà có lẽ em cần hình ảnh của một người cha nữa. Để em có thể nhõng nhẽo, làm nũng, làm một đứa trẻ, đề bù đắp cái tuổi thơ thèm khát lắm một lần được có ba. Nghe thật buồn cười phải không khi ở tuổi này, một đứa con gái gần 30 tuổi như em chưa hề biết được ba yêu tương sẽ ngọt ngào thế nào. Làm sao để nói lên những mơ ước nhỏ nhoi, khờ dại mà em đã đi tìm bao tháng năm qua?
Hãy kể em nghe những câu chuyện của anh, những chuyện vui và chuyện buồn, để em biết mình còn có thể yêu thương nhiều thêm nữa. Hãy cho em biết anh vẫn gần bên em, là người em có thể ôm chặt lấy trong đời này. Hãy cho em một lần được yêu, như tình yêu đầu thuở còn vụng dại. Được không anh?
Gió lại về, ồn ào và xôn xao bên hiên nhà. Giá như gió mang anh về, để em biết mình cùng dã quỳ vẫn đợi anh là một niềm hạnh phúc. Dù cuộc đời vẫn nhiều xót xa ở đâu đó, ngoài kia, nhưng em vẫn tin khi mình về gần nhau, nối những yêu thương lại bên nhau thì nơi này vẫn còn có một yêu thương luôn đong đầy.
Dã quỳ vẫn đợi anh, một ngày cùng em sánh bước trên cung đường tràn ngập nắng vàng.
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất chương trình: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?