Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh – khúc hoài niệm một thời thơ ấu
2016-07-29 08:57
Tác giả:
Ngọc Hồ
Giọng đọc:
Hằng Nga
Cuối tuần, thành phố trở gió. Những cơn gió ùa đi trên phố, thong dong nhìn dòng người đi về ngược xuôi tất bật, hiếm hoi mới có người dừng chân cảm nhận chút dịu dàng của buổi chiều nay. Nhắm mắt. Ngày thì thênh thang gió, còn mình mênh mang những nỗi niềm. Những chiếc xe buýt đến rồi đi vội vã. Giữa dòng người lên xuống, đón một chiếc xe buýt nào đó vừa đến. Rồi đi. Cuộc hành trình diễn ra vội vàng, không suy tính và hành lý giản đơn chỉ là một cốc cà phê sữa thơm nồng nàn, một ba lô con cóc và một trái tim xao xác. Cắm tai nghe, thả hồn vào thế giới chỉ có mình và âm nhạc. Tiếng piano chậm rãi, ngập ngừng quanh co, rồi giọng hát trầm buồn khe khẽ cất lên.
Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè
Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây
Tôi thấy thanh thản như mây trời
Dần dần cứ xa rời tôi…

Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi
Gọi những bình yên nào ghé chơi
Cần lắm, gần lắm sao vời vợi
Tuổi thanh xuân cũng như mây trời.
Một tuổi thơ được vẫy vùng giữa thiên nhiên, được tự do làm những điều mình thích, được rong ruổi giữa cái nắng trưa chan chát trên đầu hay dầm mưa cho đến lúc lạnh run rồi lăn đùng ra ốm… là một tuổi thơ tôi không thể quên được. Những ngày vô tư vô tâm đó cứ hồn nhiên như một nhánh cỏ giữa đất trời, sống nhờ vào niềm vui và hạnh phúc. Vui vẻ thì cười vang, buồn đau thì òa khóc. Sống như thể đã lấy bình yên của cả đời mình để bù vào quãng đời ấy.
Rồi lớn lên. Rồi đổi thay. Rồi nhận ra tất cả những điều từng có chỉ như cát chảy qua tay, càng sợ hãi, càng muốn nắm chặt lấy thì càng khiến những bất an trong tim đong đầy. Thời gian là chuyến tàu nghiệt ngã, cứ mải miết mang mình lao về phía trước. Miệt mài, miệt mài… Còn tuổi thơ, và cả tuổi thanh xuân của mỗi một đời người đã vĩnh viễn ở lại. Dẫu có đánh đổi bao nhiêu của cải cũng không bao giờ có cơ hội lần thứ hai để trở lại những năm tháng ấy, của nơi chốn ấy, cùng những con người ấy, một lần nào nữa.

Tự nhiên cứ muốn thở dài khi bất chợt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khi nhìn thấy mây trời nhàn tản trôi, trôi như thể những muộn phiền vương vấn của thế gian này chẳng liên hệ gì đến mình, chẳng có gì níu giữ mình lại được cả. Chớp mắt một cái là đã mất hút sau những tòa nhà cao tầng. Lẩm bẩm một mình “Tuổi thanh xuân cũng như mây trời”. Mong manh, mơ hồ, gió thổi qua là bay đi, không còn mảy may chút dấu vết.
Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về
Có còn hôm qua ở đó
Hết ngày âu lo rồi mong mãi hôm nay về
Thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh
Thấy yên bình giấc mơ trong lành…
Đường về nhà dù có xa xôi cũng chẳng thể xa xôi và vô vọng như đường về thơ ấu. Guồng quay cuộc sống hối hả, rồi mình cũng trở thành một con thoi, nhịp nhàng theo từng nhịp thời gian đưa đẩy một cách tẻ nhạt. Ngày qua ngày. Tháng qua tháng. Năm qua năm. Cười không hẳn là đang vui mà đớn đau chưa hẳn là rơi được nước mắt. Thèm lắm một khoảng đời, một khoảng trời xanh màu lá, xanh màu mắt, xanh lên cả những hi vọng và bình yên mà không bao giờ tìm lại được nữa.
Hoàng hôn khuất dần sau những tòa bê tông cốt thép lạnh lùng. Những chiếc xe buýt loanh quanh rồi cũng mang mình về lại bến cũ. Bước chân chậm rãi trên hè phố. Gió vẫn còn vấn vít mãi trên những ngả đường đang ngả dần vào đêm. Trong đầu day dứt mãi hai câu thơ:
“Ngồi im trong gió nghe đêm rớt
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh”
(Nguyễn Nhật Ánh)
Và miên man trong đầu, theo nhịp bài hát, thấy quẩn quanh những mảng màu xanh tươi thơ trẻ, những vườn trưa xào xạc, những giậu mồng tơi xanh rờn, những tiếng cười vô tư trong trẻo, rơi rớt theo từng bước chân mình.
Tôi thấy thanh thản như mây trời
Dần dần cứ xa rời tôi…
© Ngọc Hồ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau
Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.

Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt (Blog Radio 818)
Đúng hay sai đâu còn quan trọng, vì thế nào cũng chẳng thể ở bên nhau. Nhưng rồi tổn thương theo năm tháng sẽ lành, nỗi đau theo thời gian sẽ nhạt. Ai rồi cũng phải gạt nước mắt, tự mình đi qua nỗi đau để đến với bến bờ khác bình yên hơn, hạnh phúc.