Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xách balo lên và đi (Thì thầm 443)

2015-08-06 14:54

Tác giả: Thanh Vân Giọng đọc: Chit Xinh

Sau những năm tháng nếm thử qua mùi vị của cuộc sống, tôi quyết định xách vali lên và khám phá những vùng đất mới. Cũng chính là cho bản thân mình có cơ hội nghỉ ngơi, nơi tôi có thể dừng chân lại sống những chuỗi ngày chậm rãi. Tạm xa chốn ồn ào, náo nhiệt, xa nhịp sống hối hả đầy lo toan. Tôi thả hồn mình vào những chân trời mới, nơi tôi có thể làm quen với nhiều người, nơi cho tôi cuộc sống bình yên , thản nhiên và đặc biệt hơn ở nơi đó tôi được làm chính mình. 


***

Dấu chân lạc bước giữa phố đông người
Đi về đâu để ta thấy bình yên, thấy thản nhiên. 

Chiếc xe đang bắt đầu chuyển bánh, tôi chọn cho mình một chỗ ngồi, cố kiếm tìm một khung cửa sổ, nơi tôi có thể ngả đầu vào cửa kính, đưa cặp mắt nhìn về phía xa xăm. Tạm quên đi nơi đã chôn dấu nhiều kỉ niệm, xa rời bạn bè người thân, tôi tìm thấy mình ở một mảnh đất khác, lạ lẫm và mọi thứ đều mới chỉ là bắt đầu. 

Cắm tai phone nghe đài FM bỗng dưng chương trình phát bài hát tôi đã từng nghe rất nhiều lần mà không hề thấy ngán ngẩm, mỗi câu hát vang lên lại khiến tôi không thể kìm được nước mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo nhưng sao sống mũi vẫn cay cay, cổ họng vẫn nghẹn ứng không thốt lên lời. Nhắm mắt lại, một tiếng thở dài , tôi suy nghĩ về những năm tháng đã qua. 

Tuổi trẻ ngông cuồng và nông nổi. 19 tuổi con vẫn như một đứa trẻ chẳng chịu lớn lên. Mẹ có nói một thì vẫn cãi mười, dẫu biết rằng mình sai nhưng vẫn ngoan cố, cứng đầu không chịu sửa chữa. Vẫn cứ coi trọng cái tôi hơn cái ta, chẳng xem ai ra gì, luôn chỉ sống theo cảm xúc của cá nhân mà quên mất rằng con đang tồn tại trong một xã hội đông đúc và trật trội, nơi đó có gia đình, bạn bè và người thân cùng chung sống. Đi xa rồi con mới khao khát một bữa cơm gia đình ấm cúng, tiếng cười đùa trò chuyện của những thành viên. Bỗng dưng nhớ tới những câu rầy la của mẹ, sao mà nhớ đến thế. Đi xa rồi con mới nhận thấy rằng :"gia đình luôn là bến đỗ bình yên và hạnh phúc nhất. "

mot minh

19 tuổi vụn vỡ mối tình đầu, tớ yêu cậu ngây thơ và chân thành như thế, không chút toan tính, cầu lợi nó trong sáng và đẹp biết bao. Cậu bảo ban tớ học tập, động viên an ủi khi tớ vấp ngã hay ân cần chỉ bảo mỗi khi tớ mắc sai lầm. Không một lời to tiếng cậu vẫn cứ nhỏ nhẹ mà nghiêm khắc, mỗi lời cậu nói là một bài học. Ngày cậu bỏ đi để tớ một mình ở lại, tớ cô đơn và sợ hãi nhưng chính cậu đã dạy tớ phải sống mạnh mẽ và kiên cường. Ngày tớ biết tin cậu yêu một người con gái khác cũng là lúc tớ nhận ra nhiều điều, đôi bàn tay đó không còn chỗ cho tớ nắm nữa, không còn những cái ôm xiết chặt, không còn bờ vai cho tớ tựa vào. . . tớ biết cậu vẫn sẵn lòng làm những điều đó vì tớ nhưng tớ không cho phép bản thân mình làm vậy. Nhưng giờ thì tớ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tớ sẽ thử mở lòng mình để yêu thương một ai đó, rồi tớ sẽ hạnh phúc phải không?

19 tuổi tôi chẳng có gì trong tay, con đường học tập cũng thật lắm chông gai, hai lần thi đại học và cũng chẳng vào được ngành mà mình mong muốn có lẽ lỗi phần lớn là ở chính bản thân mình. Do tôi chưa thực sự cố gắng theo đuổi ước mơ, hoài bão. Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, nhựa sống căng tràn vậy mà sao tôi thấy mình sống hời hợt quá, có đôi khi tôi phó mặc cuộc đời cho ông trời quyết định để rồi đánh mất nhiều thứ quý giá. Những lần vấp ngã như thế tuy có đau nhưng lại mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị. Tôi chiêm nghiệm ra nhiều điều, chẳng có con đường nào trải dài hoa hồng mà sẽ đầy dẫy chông gai và thử thách. Mỗi lần vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân sẽ là một lần tôi trưởng thành hơn. Và tôi biết mình cần phải nâng niu, quý trọng những gì đã nỗ lực có được. 

Sau những năm tháng nếm thử qua mùi vị của cuộc sống, tôi quyết định xách vali lên và khám phá những vùng đất mới. Cũng chính là cho bản thân mình có cơ hội nghỉ ngơi, nơi tôi có thể dừng chân lại sống những chuỗi ngày chậm rãi. Tạm xa chốn ồn ào, náo nhiệt, xa nhịp sống hối hả đầy lo toan. Tôi thả hồn mình vào những chân trời mới, nơi tôi có thể làm quen với nhiều người, nơi cho tôi cuộc sống bình yên , thản nhiên và đặc biệt hơn ở nơi đó tôi được làm chính mình. 

Xách balô lên và đi thôi nào!

  • Chuyển thể từ lá thư của thính giả Thanh Vân
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.


yeublogradio




Thanh Vân

Chỉ xin đời cho làm đóa hướng dương. Buồn vương cũng mặc, bão bùng cũng qua.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top