Anh tìm cô ấy, em tìm ai?
2016-03-03 08:09
Tác giả:
Đoàn Hòa
Giọng đọc:
Chit Xinh
Tôi chen mình giữa những chiếc bàn đã chật kín người, lòng thầm than vãn về cái sự đông đúc của quán cafe vốn tĩnh lặng. Vất vả chọn cho mình chiếc bàn trống bé nhỏ bên góc khuất, chắc hẳn vì nó quá khuất lấp nên chẳng ai để ý. Còn tôi vẫn thường thích những chỗ như thế, để có thể quây mình trong chút không gian yên ả hiếm hoi.
Quán cafe này vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao 1 tháng trở lại đây chợt đông đúc lạ thường. Cái sự ồn ào, xô bồ của cuộc sống chen vào tâm hồn của những người kia, khiến họ mang cả những lo toan phiền muộn đến chốn này. Tôi cau mày một chút, nhưng rồi cũng chẳng mảy may suy nghĩ những chuyện xa xôi ấy. Bởi mỗi khi vào đây, tôi lại tự ru mình trong mớ ký ức hỗn độn về những gương mặt, về những câu chyện, những tiếng cười xa xôi.
Tôi nhấm nháp chút đắng của cafe, vội vã đặt xuống bàn. Tôi chẳng bao giờ uống được cafe, nhưng bao giờ vào đây cũng gọi cafe đen không đường. Bởi vì đó là thói quen của anh – người tôi từng yêu sâu đậm.
... Tôi bám tay, mặt giận dỗi gặng hỏi về những mối tình cũ của anh. Tôi thản nhiên tự cho mình quyền được biết mọi thứ về anh, cả quá khứ và cả những mối tình anh giấu lặng. Nhưng mỗi lần như thế anh đều chỉ cười mà chẳng trả lời tôi.
Quá khứ để làm gì chứ? Nó có dùng để đánh giá một con người đâu, có dùng để đo vách ngăn trái tim của họ, có dùng để đoán trước tương lai. Những người con gái đã đi qua đời anh, vốn dĩ họ cũng chỉ là quá khứ. Còn tôi là hiện tại của anh, còn tương lai ai biết được. Tôi vẫn tự tin mình là người lý trí, biết được vị trí của mình trong tim anh. Nhưng chưa bao giờ tôi thôi nghĩ về quá khứ mà anh cố giấu giữ. Anh nói vẫn đã chọn tôi, anh chọn một tình yêu cho hiện tại và sống hết mình cho tình yêu ấy. Và anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em đâu? Rồi anh cúi xuống, nhấm nháp vị cafe đắng nghét mà tôi vẫn thường chau mày nhăn mặt.

Tôi biết anh vẫn có thói quen viết nhật ký, nhưng chẳng bao giờ tôi đòi hỏi mình phải biết những gì trong đó. Bởi vì sẽ chẳng có gì quan trọng hơn tình yêu hiện tại của chúng tôi. Mỗi ngày chỉ cần được thấy anh cười, được anh nắm tay, được ngủ trong vòng ôm ấm áp ấy, với tôi đều là ngày hạnh phúc.
Trong cuốn sổ ghi chép của mình, tôi đã vạch ra một kế hoạch lớn lao cho tương lai. Tôi thích trẻ con và anh cũng thế, vậy nên chắc chắn sau này chúng tôi sẽ sinh rất nhiều con, căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười đùa của lũ trẻ. Tôi thích hoa giấy, nên trước cổng nhà sẽ có một giàn hoa giấy đỏ rực nữa chứ. À, anh thích cafe, trong căn nhà ấy sẽ có một mái hiên rộng nhìn ra khu vườn xinh xinh, nơi đó tôi sẽ cùng anh thưởng thức cafe và ngắm bình minh. Thật là một kế hoạch hoàn hảo, một cuộc sống hạnh phúc. Tôi mỉm cười ngọt ngào, gập cuốn sổ lại và cất vào ngăn tủ.
Tôi ngửi thấy mùi cafe thơm lừng bay khắp nhà, chắc là anh đang uống cafe rồi. Tôi rón rén bước lại phía sau, cố tình tạo cho anh bất ngờ. Nghe tiếng bước chân tôi, anh gấp vội cuốn nhật ký, cố mỉm cười thật tự nhiên. Còn tôi, cảm giác hụt hẫng.
Anh càng ngày càng lạ, dường như là có rất nhiều tâm trạng và bí mật. Sáng dậy, tôi vẫn thường phát hiện vài đầu thuốc lá trong nhà vệ sinh, thứ mà trước đây anh chẳng hề đụng tới. Và anh dường như uống cafe nhiều hơn trước. Tôi giật mình lo lắng, tôi ghét cảm giác này, nhưng càng ngày nó càng khiến tôi bồn chồn hơn. Linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh cho đó là cảm giác thoáng qua.
Một ngày đầu xuân chiều muộn, tôi đi làm về muộn hơn bình thường. Trước khi về, tôi ghé qua quán cafe quen thuộc, mua cho anh thêm cafe. Tôi khệ nệ ôm bó hoa hồng vừa mua, tay kia là túi cafe anh thích. Căn nhà vắng vẻ, tối om và lạnh hơn một chút. Chắc hẳn anh chưa về, lại có hội họp gì chăng? Sao tôi chẳng nghe anh nói gì chứ.

Tôi mở cửa, bước vào nhà bếp, cảm giác bất an càng khiến tôi sợ hãi. Một phong thư để ngay trên bàn, cạnh với lọ hoa anh mua hôm trước:
“Anh xin lỗi!
Trước đây anh vẫn thường giấu quá khứ của mình, bởi anh chẳng dám thừa nhận rằng mình vẫn còn yêu cô ấy. Bên em, anh đã cố để tim mình quên đi mối tình đầu, nhưng anh chẳng thể nào quên được.
Cuốn nhật ký anh vẫn viết hằng ngày chính là nhật ký đôi năm đó anh và cô ấy trao đổi cho nhau.
Và cả cafe nữa, anh chẳng hề thích cafe, mỗi lần uống nó anh đầu thấy vị đắng ngét. Nhưng cô ấy yêu cafe. Vì cô ấy, anh từ bỏ thói quen của mình để uống thứ đắng nghét đó. Nhưng uống lâu thành nghiện, thành một thói quen khó bỏ. Như tình yêu của anh và cô ấy, lâu rồi thành thói quen, và là một thói quen chẳng thể nào bỏ được.
Anh xin lỗi em, anh đi tìm cô ấy. Bởi anh không muốn làm tổn thương em bởi một tình yêu không trọn vẹn.
Anh chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em, bởi vì anh sợ rằng khi quan tâm quá nhiều về em thì anh càng làm em tổn thương, càng làm em đau hơn.
Anh xin lỗi!”
Tôi ngã quỵ.
...Tay tôi ươn ướt, giật mình cúi xuống, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống mặt bàn tự bao giờ.
Anh yêu cô ấy, để rồi dần yêu vị cafe mà cô ấy vẫn thường uống.
Còn tôi yêu anh, rồi cũng tập quen với vị cafe này.
Anh đi tìm cô ấy!
Còn tôi đi tìm ai?
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.