Anh tìm cô ấy, em tìm ai?
2016-03-03 08:09
Tác giả: Đoàn Hòa Giọng đọc: Chit Xinh
Tôi chen mình giữa những chiếc bàn đã chật kín người, lòng thầm than vãn về cái sự đông đúc của quán cafe vốn tĩnh lặng. Vất vả chọn cho mình chiếc bàn trống bé nhỏ bên góc khuất, chắc hẳn vì nó quá khuất lấp nên chẳng ai để ý. Còn tôi vẫn thường thích những chỗ như thế, để có thể quây mình trong chút không gian yên ả hiếm hoi.
Quán cafe này vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao 1 tháng trở lại đây chợt đông đúc lạ thường. Cái sự ồn ào, xô bồ của cuộc sống chen vào tâm hồn của những người kia, khiến họ mang cả những lo toan phiền muộn đến chốn này. Tôi cau mày một chút, nhưng rồi cũng chẳng mảy may suy nghĩ những chuyện xa xôi ấy. Bởi mỗi khi vào đây, tôi lại tự ru mình trong mớ ký ức hỗn độn về những gương mặt, về những câu chyện, những tiếng cười xa xôi.
Tôi nhấm nháp chút đắng của cafe, vội vã đặt xuống bàn. Tôi chẳng bao giờ uống được cafe, nhưng bao giờ vào đây cũng gọi cafe đen không đường. Bởi vì đó là thói quen của anh – người tôi từng yêu sâu đậm.
... Tôi bám tay, mặt giận dỗi gặng hỏi về những mối tình cũ của anh. Tôi thản nhiên tự cho mình quyền được biết mọi thứ về anh, cả quá khứ và cả những mối tình anh giấu lặng. Nhưng mỗi lần như thế anh đều chỉ cười mà chẳng trả lời tôi.
Quá khứ để làm gì chứ? Nó có dùng để đánh giá một con người đâu, có dùng để đo vách ngăn trái tim của họ, có dùng để đoán trước tương lai. Những người con gái đã đi qua đời anh, vốn dĩ họ cũng chỉ là quá khứ. Còn tôi là hiện tại của anh, còn tương lai ai biết được. Tôi vẫn tự tin mình là người lý trí, biết được vị trí của mình trong tim anh. Nhưng chưa bao giờ tôi thôi nghĩ về quá khứ mà anh cố giấu giữ. Anh nói vẫn đã chọn tôi, anh chọn một tình yêu cho hiện tại và sống hết mình cho tình yêu ấy. Và anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em đâu? Rồi anh cúi xuống, nhấm nháp vị cafe đắng nghét mà tôi vẫn thường chau mày nhăn mặt.
Tôi biết anh vẫn có thói quen viết nhật ký, nhưng chẳng bao giờ tôi đòi hỏi mình phải biết những gì trong đó. Bởi vì sẽ chẳng có gì quan trọng hơn tình yêu hiện tại của chúng tôi. Mỗi ngày chỉ cần được thấy anh cười, được anh nắm tay, được ngủ trong vòng ôm ấm áp ấy, với tôi đều là ngày hạnh phúc.
Trong cuốn sổ ghi chép của mình, tôi đã vạch ra một kế hoạch lớn lao cho tương lai. Tôi thích trẻ con và anh cũng thế, vậy nên chắc chắn sau này chúng tôi sẽ sinh rất nhiều con, căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười đùa của lũ trẻ. Tôi thích hoa giấy, nên trước cổng nhà sẽ có một giàn hoa giấy đỏ rực nữa chứ. À, anh thích cafe, trong căn nhà ấy sẽ có một mái hiên rộng nhìn ra khu vườn xinh xinh, nơi đó tôi sẽ cùng anh thưởng thức cafe và ngắm bình minh. Thật là một kế hoạch hoàn hảo, một cuộc sống hạnh phúc. Tôi mỉm cười ngọt ngào, gập cuốn sổ lại và cất vào ngăn tủ.
Tôi ngửi thấy mùi cafe thơm lừng bay khắp nhà, chắc là anh đang uống cafe rồi. Tôi rón rén bước lại phía sau, cố tình tạo cho anh bất ngờ. Nghe tiếng bước chân tôi, anh gấp vội cuốn nhật ký, cố mỉm cười thật tự nhiên. Còn tôi, cảm giác hụt hẫng.
Anh càng ngày càng lạ, dường như là có rất nhiều tâm trạng và bí mật. Sáng dậy, tôi vẫn thường phát hiện vài đầu thuốc lá trong nhà vệ sinh, thứ mà trước đây anh chẳng hề đụng tới. Và anh dường như uống cafe nhiều hơn trước. Tôi giật mình lo lắng, tôi ghét cảm giác này, nhưng càng ngày nó càng khiến tôi bồn chồn hơn. Linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh cho đó là cảm giác thoáng qua.
Một ngày đầu xuân chiều muộn, tôi đi làm về muộn hơn bình thường. Trước khi về, tôi ghé qua quán cafe quen thuộc, mua cho anh thêm cafe. Tôi khệ nệ ôm bó hoa hồng vừa mua, tay kia là túi cafe anh thích. Căn nhà vắng vẻ, tối om và lạnh hơn một chút. Chắc hẳn anh chưa về, lại có hội họp gì chăng? Sao tôi chẳng nghe anh nói gì chứ.
Tôi mở cửa, bước vào nhà bếp, cảm giác bất an càng khiến tôi sợ hãi. Một phong thư để ngay trên bàn, cạnh với lọ hoa anh mua hôm trước:
“Anh xin lỗi!
Trước đây anh vẫn thường giấu quá khứ của mình, bởi anh chẳng dám thừa nhận rằng mình vẫn còn yêu cô ấy. Bên em, anh đã cố để tim mình quên đi mối tình đầu, nhưng anh chẳng thể nào quên được.
Cuốn nhật ký anh vẫn viết hằng ngày chính là nhật ký đôi năm đó anh và cô ấy trao đổi cho nhau.
Và cả cafe nữa, anh chẳng hề thích cafe, mỗi lần uống nó anh đầu thấy vị đắng ngét. Nhưng cô ấy yêu cafe. Vì cô ấy, anh từ bỏ thói quen của mình để uống thứ đắng nghét đó. Nhưng uống lâu thành nghiện, thành một thói quen khó bỏ. Như tình yêu của anh và cô ấy, lâu rồi thành thói quen, và là một thói quen chẳng thể nào bỏ được.
Anh xin lỗi em, anh đi tìm cô ấy. Bởi anh không muốn làm tổn thương em bởi một tình yêu không trọn vẹn.
Anh chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em, bởi vì anh sợ rằng khi quan tâm quá nhiều về em thì anh càng làm em tổn thương, càng làm em đau hơn.
Anh xin lỗi!”
Tôi ngã quỵ.
...Tay tôi ươn ướt, giật mình cúi xuống, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống mặt bàn tự bao giờ.
Anh yêu cô ấy, để rồi dần yêu vị cafe mà cô ấy vẫn thường uống.
Còn tôi yêu anh, rồi cũng tập quen với vị cafe này.
Anh đi tìm cô ấy!
Còn tôi đi tìm ai?
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.