Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lên xe đi tôi chở về tuổi thơ

2017-11-05 01:59

Tác giả: Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Ai mà không có tuổi thơ với những chùm ký ức, dù buồn, dù vui, tủi hờn hay hạnh phúc thì đó đều là những ký ức đã qua, khi ta vô tình nhớ lại thì thấy khóe mắt cay cay.

***

Thị thành là chốn ồn ã, con chẳng thể tìm thấy bóng dáng cây tre

Thị thành là nơi chật chội, làm sao cảm chút trưa hè

Thị thành là nơi náo nhiệt, nhưng lại thiếu vắng tiếng ve.

Ai mà không có tuổi thơ với những chùm ký ức, dù buồn, dù vui, tủi hờn hay hạnh phúc thì đó đều là những ký ức đã qua, khi ta vô tình nhớ lại thì thấy khóe mắt cay cay.

Tôi – một đứa con gái sinh ra tại một vùng quê nghèo miền Trung, thời chúng tôi đủ để nhận thức cái đói, cái no, cái đẹp, cái xấu thì quê tôi quả thực nghèo. Hồi ấy, ai có được con xe 81 là chao ôi thấy họ thật giàu có và sang chảnh, xong lên đời tý nữa là quả xe Dream chất lừ. Còn nhà tôi ấy à, có hẳn hai cái xe lận, một cái xe đạp thống nhất mà theo lời mẹ là của hồi môn của ông ngoại tôi, một cái xe đạp nam là của cha tôi đi làm tích cóp mua được để đi. Trong mắt đứa trẻ như tôi nhà mình thật giàu có biết bao, có hai cái xe, mẹ và cha đều có xe đạp riêng. Rồi có một ngày chị em tôi cũng có xe đạp riêng, đó là ngày cha đi làm người ta trả công bằng một cái xe đạp mini màu đỏ, mà nó cũng chả mới mẻ gì đâu, khung nó đã bị gỉ nhiều nhưng so với mấy đứa trong làng thì đó là điều đáng mơ ước.


Xong khi tôi lên bảy, học lớp hai, trường cách nhà đến hai cây số, thế là mùa hè mẹ cử chị gái tập xe đạp cho tôi để tự thân đi học. Hồi đấy đường đất, ngã không lo, ngã lại đứng dậy, chỉ sợ hỏng xe, nhưng cay cú cho tôi là trưa hè chị kéo ra tập xe cho thì chọn ngay chỗ lắm cây bụi chứa, ở quê tôi gọi thế, không biết các miền khác như nào nhưng chúng ta cứ hình dung là cây với ngàn cái gai chi chít. Về phần chị tôi thì chao ôi thương em lắm, khi tôi đang co cái chân lên đạp thì chị thả ngay, tôi thì nghĩ chị đang giữ phía sau cho nên cứ đạp liên tằng, ngoái đầu lại không thấy chị đâu, thế là cứ thẳng bụi chứa mà lao vào thôi. Hôm đấy tôi được nước ăn vạ, chị bị mẹ tẩn cho một trận, còn tôi thì đắc chí.

Rồi xong cái thời tập xe mini đỏ, tôi đi xe thuộc tay lái cừ rồi nên chấp tuốt các thể loại xe. Hay ho thế nào hôm ấy hỏng xe, mẹ hào phóng cho mượn quả xe thống nhất, tôi thì không ưng lắm vì nó cao và to, nhưng vì sự nghiệp đi học nên thôi cứ đi. Hôm đấy tôi mặc cái quần bò thô màu hồng có thêu hoa thêu bướm cơ, cái quần rõ đẹp, hí hửng đạp xe trên con đường làng và hát líu lo. Bỗng… ôi xong, cái quần tôi ống loe cho nên nó bị cái xích xe ngốn ngay vào, lúc này thì chưa được học nhưng tôi lại thấm thía hơn bao giờ hết câu nói của các cụ xưa “tiến thoái lưỡng nan”. Đấy, đạp không được, dừng lại không xong và cứ thuận theo ý trời và ngã thôi, tôi đau lắm, không đau bề ngoài đâu, đau lòng ấy. Đối với đứa con nít 7 tuổi thì áo quần là mối bận tâm hàng đầu, cái quần bị nhai nguyên ống, đen xì, còn rách nữa, cho nên coi như vứt, nguyên mấy ngày tiếc. Nhưng mẹ tôi cũng khéo cơ, cái này tôi phục, mẹ cắt phăng lên đến đầu gối, làm cho tôi thành cái quần đùi hồng chất lừ, mà kể ra để đến bây giờ còn là mốt ấy chứ. Nó có tua rua rõ đẹp, xong tôi mặc vào cười tít mắt và cứ thế sau này có cái quần nào bị xích nhai lại thành cái quần đùi thời thượng.


Còn xe đạp nam của cha, quả nhiên cha độc quyền thật, không ai đi được, mà hay là cái xe nó có cái chuông kêu “reng, reng” rất vui tai. Mỗi lần cha đi làm về ngoài ngõ là y như rằng có tiếng chuông. Xong ba chị em xếp hàng chờ. Cái cảm giác ấy mỗi ngày hạnh phúc vô cùng tận, đến bây giờ nhớ lại còn bồi hồi. Tôi cũng không phải là đứa ngoan ngoãn gì, tính hay tò mò, mà hồi ấy mẹ khéo chăm lại béo ú nu, béo hơn mấy đứa con nhà giàu kia. Tôi hớn cái mặt lên nói với tui bạn là “tau biết đi xe nam, bây có tin không?”. Để chứng minh tôi lén dắt xe của cha ra ngoài đường làng, cũng tập tành nhưng người có hạn nên ko sao lên được cái khung nam. Và đến đây chắc chúng ta hình dung ra cái đứa con gái tóc ngang tai, đúng là tóc ngang tai chứ ko phải ngang vai đâu ạ, cứ cố rướn người luồn qua khung nam và người lệch hẳn một bên để đạp xe đi. Làm được như vậy tôi lại thấy như mình thành một tay đua xe cừ khôi trong làng. Xong về cha biết, biết là sẽ ăn ngay trận đòn nhưng người ăn là chị tôi. Rõ khổ, vì cái tội không trông em, để em chạy giữa trưa nắng. Nhớ ngày ấy chị tôi hiền khô thường phải chịu biết bao nhiêu trận đòn vì tôi.

Cuộc sống của nhà tôi cứ thế yên bình trôi qua, đói có, no có, vui có buồn có nhưng tôi vẫn luôn hạnh phúc vì được ở cạnh những người thân yêu của mình. Giờ đây mỗi lần nhớ về tuổi thơ đều là những kỷ niệm của ngày hạnh phúc.

© Đào Diện – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.

back to top