Chiều nhớ nhà của đứa con viễn xứ
2017-10-29 01:37
Tác giả:
Giọng đọc:
Lan Phương
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Câu ca dao ấy chẳng còn xa lạ gì với chúng ta vì từ ngày còn bé đã được nghe trong lời ru của bà của mẹ hay trong bài học của cô giáo ở trường. Với những người con xa quê thì câu ca dao này càng khiến họ nhớ thương hơn bao giờ hết. Khi chiều về, ai cũng muốn được trở về nhà với nơi bình yên, hạnh phúc nhất, nơi có những người yêu thương đón chờ. Thế nhưng xa nhà, có nghĩa là sự trở về đó không phải là ngôi nhà thân thương mà họ mong ước. Thế nên mỗi chiều về là lại mỗi chiều nồng đượm nỗi buồn. Biết bao nhiêu buổi chiều như chiều hôm ấy, cô đơn và nhớ nhà da diết nhưng cũng chỉ có thể hẹn hết hôm mai chứ chẳng thể ù chạy về nhà như mơ ước.
Ai đó đã từng gọi những cơn mưa hè là sự bướng bỉnh hờn giận của cô gái đôi mươi lưỡng lự giữa cái man mác thu sang và miền hồi ức xuân xanh non mơn mởn. Những cơn mưa rào ấy chợt đến, mạnh bạo, dữ dội và đầy bất chấp rồi chợt đi, hụt hẫng, tàn tạ xác lá rơi như những nổi niềm còn dang dở. Ánh nắng hiu hắt của buổi chiều muộn đượm buồn ngấn lệ tan vào trong những tiếng mưa giòn tan, rì rầm và chua chát. Ở một đất nước đón bình minh của độc lập, của văn minh thuộc vào hàng sớm nhất nhân loại, vẫn có những chữ “muộn” làm người ta xao xuyến, bâng khuâng để rồi say đắm. Chiều muộn Florida – thứ dư vị thân quen ở một phương trời xa lạ.
Tôi vẫn nhớ như in cái lần đầu hốt hoảng ngu ngơ lia ánh mắt khắp bốn phía khi chui ra khỏi nhà lúc 9h tối. Đập vào mắt tôi là thứ ánh sáng nhẹ nhẹ, rải đều lên những con đường đầy ắp xe và lưa thưa bên vệ đường là lũ sóc ung dung chạy nhảy vờn những tia sáng mắt trời còn đọng lại cuối ngày. Ở cái giờ mà rất có thể ông bà, ba mẹ tôi ở bên kia bán cầu đã chìm vào giấc ngủ, tôi đón buổi chiều “muộn” đầu tiên trong cái cảm giác lạ lẫm, ngạc nhiên hòa lẫn những nổi niềm riêng khó tả. Hai năm lặng lẽ trôi như một “cái trở mình” trong những ngày trái gió, nặng nề và có chút gì đó đau đớn.

“Chiều” trong định nghĩa của một cậu học trò là thời điểm tan học, ra về.

9h30 tối, màu của màn đêm đậm dần, “buổi chiều muộn” rơi những giọt cuối cùng vào bóng đêm khi ánh đèn màu từ những nhà hàng, quán xa thi nhau nhảy múa. Chỉ kéo dài ba mưới phút và chỉ tồn tại trong nữa năm, nhưng thật khó để tìm ra một thời điểm gây nhớ thương quê nhà hơn buổi chiều muộn “kiểu Mỹ” ấy. Và trong hàng trăm buổi chiều muộn pha lẫn mưa rào ấy, ai cũng mong tìm lại được làn khói bếp tinh khôi, tiếng hàng rong, tìm lại bữa cơm chiều đầm ấm, tìm lại những giọt lệ đoàn viên tan giòn trong tiếng cười gia đình hạnh phúc. Giấc ngủ gõ cửa, nghĩ ngơi để ngày mai với chuyện học, việc làm, chuyện đời. Hẹn đêm mai, ta lại mơ tiếp giấc mơ dang dở, giấc mơ trở về!
© Sin vo anh – blogradio.vn
Các bạn vừa lắng nghe chương trình Family Radio được thể hiện qua giọng đọc Lan Phương và nhóm sản xuất Blog Radio thực hiện. Và nếu bạn có những tình cảm, những câu chuyện về mẹ xin mời bạn chia sẻ cùng chúng tôi qua địa chỉ email blogradio@vnnplus.vn. Để mỗi phút giây đồng hành cùng chúng tôi là những phút giây thảnh thơi và bình yên bạn nhé.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Replay Blog Radio: Đợi mưa
Tình yêu như cơn mưa lặng thầm đến khi nào không ai hay biết. Để rồi khi mưa tạnh, trái tim vẫn ngẩn ngơ nằm đấy, trải qua bao lâu chăng nữa vẫn ướt mềm chẳng thể nào được hong khô.

Blog Radio 756: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.

Replay Blog Radio: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi
Trong những tháng ngày cả nỗi buồn cũng rời bỏ chúng ta mà ra đi là những phút giây thật sự rất đau khổ. Khi bóng tối bủa vây cả cuộc đời mình tôi nhận ra cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình trong những lúc tối tăm nhất.

Replay Blog Radio: Những lá thư bay
Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô - Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Blog Radio 755: Nếu yêu anh, xin em đừng là gió
Người ta vẫn thường nói Thiên Bình là gió, gió lãng du, không bao giờ ở yên mãi một nơi, cơn gió đi rồi đến lúc nào đó có thể sẽ quay về chốn cũ hoặc cũng có thể không. Nhưng nếu yêu anh, xin em đừng là gió.

Anh sẽ nhớ về em một lần sau cuối
Tháng năm vẫn thế, vội vàng qua đi trong lặng lẽ. Cả anh và em, cả những kỷ niệm của chúng ta cũng sẽ già cỗi, cũng hóa thành một câu chuyện cổ tích mà chẳng ai thèm nhớ đến hay kể lại.

Replay Blog Radio: Nơi hạnh phúc nhất
Khi yêu một người đã ở bên cạnh mình từ rất lâu, bạn thường tự thắc mắc tại sao trước đây mình không có những cảm xúc này với người đó.

Blog Radio 754: Ngược dòng đừng quay lưng
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn bên nhau mãi mãi, nhưng tôi nhận ra rằng… mình vừa mới bỏ lỡ cả một đời người!

Replay Blog Radio: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán?
Người cô đơn chẳng nhìn thấy được, thời gian trôi đi rất vô tình, nếu cứ ngồi mãi chán chường, nghĩa là sẽ đánh mất cả ngàn điều quý giá; đánh mất phút giây trò chuyện cùng ba mẹ, đánh mất phút giây ôm đứa bạn thủ thỉ tâm tình, đánh mất cách nhìn, cách sống; đánh mất ước ao khát vọng; và có thể một ngày, đánh mất chính trái tim.

Blog Radio 753: Em có đang hạnh phúc không?
Ngước nhìn lên bầu trời, anh như thấy Huyền đang cười với mình “Em có đang hạnh phúc không?” Anh mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày đầy đau đớn, xót xa.