Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những chiều mưa

2014-04-14 17:24

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun

Mười bảy tuổi người ta thường có những ý thích lạ: thích một nhành hoa tím, một gói ô mai chua chua, một sớm mai nắng hồng và thích cả mưa chiều. Cô cảm thấy mưa như những đứa trẻ hờn dỗi nhảy chân sáo trên đường phố đang ánh lên lấp lánh. Cô đứng chờ mưa tạnh mà lòng chẳng hề buồn bực, chẳng ca thán và tất nhiên không bao giờ cô cau mày lại. Mười bảy tuổi người ta chẳng dễ gì buồn bực vì những chuyện không đâu bởi người ta còn yêu đời, còn mơ mộng lắm. 


Thành phố có những chiều mưa, mưa bất chợt, đến đột ngột vội vàng rồi ra đi đột ngột vội vàng. Cô đôi khi ra phố quên không mang theo áo mưa. Lúc ấy, cô đành đứng trú mưa dưới một mái hiên, một vòm cổng hay tán cây bên đường. Đứng mà nhìn mưa rơi, những dòng nước giăng giăng trên mái phố, bay xiên xiên mù trời đất. Cô đưa tay ra cho những hạt mưa mát lạnh đậu vào, căng lồng ngực hít thở bầu không khí lành lạnh ngai ngái. Cô vốn thích mưa. Mười bảy tuổi người ta thường có những ý thích lạ: thích một nhành hoa tím, một gói ô mai chua chua, một sớm mai nắng hồng và thích cả mưa chiều. Cô cảm thấy mưa như những đứa trẻ hờn dỗi nhảy chân sáo trên đường phố đang ánh lên lấp lánh. Cô đứng chờ mưa tạnh mà lòng chẳng hề buồn bực, chẳng ca thán và tất nhiên không bao giờ cô cau mày lại. Mười bảy tuổi người ta chẳng dễ gì buồn bực vì những chuyện không đâu bởi người ta còn yêu đời, còn mơ mộng lắm. 

Nhưng cũng có một lần cơn mưa đường đột làm cô phát khóc. Chiều tan học, cô hăm hở đạp chiếc mini về nhà. Bỗng mưa. Cô phải chạy xe vào trú dưới một mái hiên. Hôm đó, trời mưa không biết tạnh, ào ào dai dẳng, ngỡ như có bao nhiêu nước cố trút xuống thành phố này một lần bằng hết để hàng chục năm sau không biết gì mưa nữa. Cô ngước nhìn trời ruột gan rối bời... Tối nay, cô tổ chức sinh nhật. Mẹ đã đặt cho cô chiếc bánh sinh nhật ở một nhà hàng có uy tín của thành phố. Cô đã gửi thiệp mời bạn bè đúng 7 giờ. Vậy mà, 6 giờ, cô vẫn bị mưa giam chân trên đường phố, không muốn òa khóc sao được. Mưa chừng còn dai dẳng. Những người trú mưa dưới mái hiên đã hết kiên nhẫn lần lượt bỏ đi. Họ ào ra đường mặc cho mưa quất vào mặt, mặc cho quần áo, tóc tai ướt đẫm. Cô cũng muốn ào ra đường nhưng bộ quần áo mặc trên người đã giữ cô lại. Cô bữa ấy diện chiếc áo dài may bằng thứ vải xoa trắng mịn và mỏng mảnh như mây khói. Chao ơi, chỉ cần vài hạt mưa thấm ướt thì... 

Cuối cùng chỉ còn cô... và một người nữa trở lại dưới mái hiên. Một người con trai khoác trên người chiếc áo mưa màu xanh, lơ đãng nhìn trời, nhìn đất. Đôi khi, anh ta nhìn nhanh về phía cô. Cô trộm nghĩ, anh ta có áo mưa sao còn đứng đây làm gì chứ? Định ám cô chắc? Cô cau mày, mắt đăm đăm vào hàng cây đẫm ướt. 



Bất ngờ cô nghe tiếng bước chân anh ta đến gần: 

- Bạn cần đi đâu gấp phải không? 

Giọng anh ta rụt rè bên tai cô, nhòa vào tiếng mưa rời. Ồ, lại định làm quen hả? Người ta đang bực lắm đây ! Cô lặng thinh, không thèm trả lời. 

- Bạn cầm lấy áo mưa... mà đi ! 

Giọng nói rụt rè của anh ta lại vang lên. Lần này, cô quay người lại. Trước mặt cô một anh chàng lớn hơn cô vài tuổi, tóc cắt ngắn, khuôn mặt trông dễ ưa. Anh ta đã cởi chiếc áo mưa ra cầm tay, lúng túng chìa cho cô. Cô suýt reo lên nhưng vẫn ngập ngừng hỏi: 

- Anh cho tôi mượn thật à? 

- Thật ! Không đùa đâu... 

Cô băn khoăn: 

- Thế anh... anh làm sao về nhà? 

- À... à... tôi chờ mưa tạnh. Tôi không vội mà. À... à... mưa này với tôi có sao đâu... Tôi đi trần càng mát... 

Anh ấp úng, mặt đỏ bừng. Cô đón lấy chiếc áo mưa, khoác lên người, vội vàng gài nút. Cô ngước nhìn anh, ngượng ngùng cám ơn rồi chạy chiếc mini ra đường. Trời vẫn mưa… 

Buổi tối sinh nhật của cô thật vui. Cô vui chơi với đám bạn đến tận khuya, ăn thật nhiều bánh và uống thật nhiều nước ngọt. Sáng hôm sau, cô dậy muộn, vừa dọn nhà vừa khe khẽ hát. Mười bảy tuổi người ta hay hát lắm. Tất nhiên, chẳng cần phải hát trọn bài, thuộc câu nào hát câu đó. Mỗi bài chỉ hát vài câu cũng được. Hôm qua, người ta mới thêm một tuổi, người ta đã thực sự là "người lớn" rồi... Hát chán, cô gập chiếc áo mưa cho vào giỏ, lấy xe ra phố. Cô tính đi trả chiếc áo mưa... 



Đạp xe qua vài ngã tư, cô sực nhớ: cô không hề biết địa chỉ của anh. Chiều qua, trong lúc vội vàng, cô đã quên không hỏi anh địa chỉ. Còn anh, anh cũng quên không nói cho cô biết địa chỉ của mình... Cô đạp xe loanh quanh trên phố rồi trở về lòng buồn rười rượi. Chiều tan học, cô lại qua chỗ trú mưa chờ anh đến lúc tối mịt... 

Thành phố vẫn thế, thường có những cơn mưa bất chợt, ào tới rồi ào đi. Mưa tinh nghịch như lũ trẻ. Bây giờ chiều chiều ra phố, cô đều nhớ mang theo chiếc áo mưa của "người ấy". Và, dù có áo mưa, mỗi khi trời đổ mưa, cô vẫn tạt vào đứng trú mưa dưới một mái hiên, tán cây để tìm kiếm anh. Cô cứ hy vọng, hy vọng... Mùa mưa qua đi, cô không gặp lại anh. Mùa mưa năm sau, cô vẫn tiếp tục kiếm tìm... Nhưng làm sao tìm được anh giữa thành phố rộng lớn này. Thành phố có quá nhiều khu phố, có quá nhiều đường phố, đường phố có quá nhiều mái hiên, tán cây để anh có thể đứng trú mưa... 

Nhiều mùa mưa cứ thế qua đi...

Tác giả: Đặng Trung Nhân

Được thể hiện qua giọng đọc: Jun

Kỹ thuật: Jun

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số

Duyên duyên số số

Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

back to top