Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện mới chỉ bắt đầu

2014-04-09 18:17

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun, Jun

Đúng như Mai Anh nghĩ, việc tuyên bố dõng dạc trước cả lớp rằng số tiền quỹ đã được trả về nguyên vẹn chẳng xoá đi được sự khó chịu trong nó. Đặc biệt là khi cái Uyên – chủ tịch hội “gossip girl” của lớp – lại bắt đầu loan tin rằng chẳng qua nó bị tẩy chay nên mới chịu trả lại tiền quỹ, và câu chuyện bí ẩn của lớp trưởng chỉ đơn giản là tấm “bình phong” mà thôi.

1. Nhận lại số tiền quỹ quý giá từ tay Nhật, Mai Anh chỉ biết mở to mắt sửng sốt mà không nói được dù chỉ nửa lời. Thế mà trong trí tưởng tượng của nó, khoảnh khắc này đáng ra phải là hỗn hợp của những tiếng cảm ơn xen lẫn hú hét vì sung sướng. Suốt thời gian qua, chẳng phải nó đã chịu áp lực quá lớn từ những ánh mắt nghi kị không giấu giếm từ bạn bè trong lớp hay sao? Vậy thì lý do nào khiến nó cứ đứng như trời trồng và im thin thít như thế này?

Phải chăng vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột? Khi Nhật kéo nó ra chỗ khuất sau dãy phòng học, rồi đưa trả toàn bộ số tiền quỹ lớp nó làm mất mà không kèm theo dù chỉ một lời giải thích?

- Có gì muốn nói không cô nàng thủ quỹ? – Nhật lên tiếng. Cậu bạn trông vẫn bình tĩnh và điềm đạm như thường lệ. – Tớ mất công điều tra giùm cậu mà chẳng cảm ơn được một tiếng là thế nào?

Mai Anh sực tỉnh, nó nói nhanh:

- Cảm ơn cậu. Nhưng… cậu tìm thấy nó ở đâu vậy?

- Người lấy nó đã nhờ tớ trả giùm và gửi lời xin lỗi đến cậu. Đó chỉ là một phút sai lầm của cậu ấy.

- Rốt cuộc là ai mới được chứ? – Đột nhiên, Mai Anh lên giọng. Cơn giận trong đầu nó bốc lên. Bao nhiêu ấm ức mấy bữa nay được dịp bùng nổ. – Có gan ăn trộm thì phải có gan đối diện cả lớp mà chịu trách nhiệm. Xin lỗi thôi là xong à?

Nhật lắc đầu chừng như ngán ngẩm, rồi quay đi.

- Này! – Mai Anh gọi với theo. – Vậy là sao hả?

- Tớ không phải là cậu ấy nên không có nghĩa vụ phải nghe cậu mắng mỏ. Nhiệm vụ của tớ đến đây là hết rồi. Tớ về lớp đây!

- Ơ hay… Nhật!



Nó luýnh quýnh chạy theo tên lớp trưởng cứng đầu. Mọi chuyện không thể kết thúc như thế này được. Nó phải biết thủ phạm và bắt kẻ đó chịu trách nhiệm về những tổn thương tinh thần nó phải gánh chịu thời gian qua.

“Hãy đợi đấy!” Nó lầm bầm trong miệng. “Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”.


2.
Đúng như Mai Anh nghĩ, việc tuyên bố dõng dạc trước cả lớp rằng số tiền quỹ đã được trả về nguyên vẹn chẳng xoá đi được sự khó chịu trong nó. Đặc biệt là khi cái Uyên – chủ tịch hội “gossip girl” của lớp – lại bắt đầu loan tin rằng chẳng qua nó bị tẩy chay nên mới chịu trả lại tiền quỹ, và câu chuyện bí ẩn của lớp trưởng chỉ đơn giản là tấm “bình phong” mà thôi.

- Tao phải làm cái gì đó! – Nó nghiến răng kèn kẹt, mắt hướng về cái Uyên với ánh nhìn hình ”viên đạn”. – Cứ thế này sao mà chịu nổi?

- Làm cái gì đó là làm gì? – Hân, con bạn chí cốt của nó, tỏ vẻ không tin tưởng. – Tiền quỹ thằng Nhật không trả lại thì mày cũng chẳng tìm ra, giờ kiếm thủ phạm cũng khó chẳng khác gì.

- Khác chứ! Lúc đấy tao không khoanh vùng đối tượng để điều tra được. Còn bây giờ, tao đã có!

Mai Anh vừa trả lời vừa chuyển sự tập trung về phía Nhật. Ánh nhìn cũng trở nên “nguy hiểm” hơn trước. Phải, chỉ cần có cậu ta là manh mối thôi, nó tin chắc rằng thủ phạm không sớm thì muộn cũng sẽ ló mặt.

Không biết có phải vì nó quan sát quá lâu mà Nhật bị nhột hay không, vì đột nhiên cậu ta cũng hướng ánh mắt về phía nó. Nó quyết định không quay đi, đôi mắt càng tỏ vẻ thách thức hơn bao giờ hết. Cậu bạn ngán ngẩm lắc đầu, tiến thẳng về phía nó.

- Nếu cậu muốn biết đến vậy thì tớ sẽ nói. Nhưng tớ thấy đâu có cần thiết để mà…

- Cứ nói đi. – Mai Anh ngắt lời Nhật, tỏ vẻ kiên quyết. – Tớ thấy cần đấy!

- Đã vậy thì… cũng được thôi! – Nhật nhún vai. – Nhưng thế này thì dễ dàng cho cậu quá. Tớ cũng bỏ bao nhiêu công sức để tìm ra quỹ lớp mà.



- Thế rốt cuộc tớ phải làm gì cậu mới chịu nói hả?

- Giờ sinh hoạt thứ Bảy tuần này, tớ sẽ cho cậu xem tên thủ phạm dưới dạng một mật mã. Nếu cậu đủ sức tự mình giải được trong vòng 45 phút, thì sẽ biết câu trả lời.

- Nhưng… tớ đâu có rành về mật mã. – Mai Anh xìu giọng xuống.

- Thì hôm nay mới là thứ Hai, tớ cho cậu gần tuần lễ về nghiên cứu cùng “bác Gúc” còn gì?

Cả tuần ngồi tìm hiểu về cái thứ “hại não” ấy ư? Mai Anh không chắc là có làm thế thì nó cũng đã đủ sức để đối đầu với bộ óc nổi danh là “bác học” của Nhật hay chưa. Nhưng rồi nó cũng kịp thời trấn tĩnh lại. Nói là 45 phút, chứ nó có thể chép lại mật mã đem về nhà giải tiếp hoặc nhờ mấy đứa bạn trợ giúp kia mà?

Chẳng thể ngờ nụ cười tinh quái của Nhật sau đó lại dập tắt hoàn toàn hi vọng vừa loé lên trong đầu nó.

- Nói trước cho cậu biết là mật mã dài lắm đấy, nhớ không nổi đâu. Và tớ sẽ ngồi bên giám sát, không có chuyện chụp hình hay chép lại đâu đấy nhé!

Tác giả:  Nguyễn Đăng Vĩnh Trung

Được thể hiện qua giọng đọc: Jun & Mèo Mun

Kỹ thuật: Jun

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top