Yêu tha thiết một người khiến con tim tổn thương, phải chăng đã quá bất công với bản thân mình? Thế nhưng, tình yêu vốn chẳng tồn tại công bằng. Trong tình yêu, mọi đau đớn, giận hờn, đúng, sai chỉ có thể quy về một chữ “tình”...
Một ngày cuối thu, đầu đông buốt lạnh.
Lâm ngồi lặng yên bên khung cửa sổ, ngẩn người nhìn những bông tuyết nhỏ nhắn, nũng nịu đậu trên mặt kính, trắng xóa và đầy tinh khôi.Cô vừa trở lại Melbourne ngày hôm qua. Và suốt trong khoảng thời gian của ngày hôm qua cho tới sáng nay, cô không hề bước chân khỏi ngôi nhà này. Mỗi năm một lần, dẫu bận rộn bao nhiêu, dẫu guồng quay cuộc sống có tập nập thế nào thì Lâm vẫn dành cho mình ít nhất một tuần để về lại nơi này.Melbourne – nơi đã lưu giữ giúp cô biết bao kỉ niệm, hoài bão, mơ ước của một thời trẻ dại còn lắm ngông nghênh.Và đâu đó còn có cả những đau thương mãi chẳng thể nào hóa thành kỉ niệm, để một lần gói gọn và giấu đi.Giá tất cả mọi thứ đều có thể hữu hình, có thể dễ dàng tạo nên rồi xóa đi bất cứ lúc nào thì hay biết mấy.
Lâm mỉm cười, nụ cười đầy nhợt nhạt. Cô tiến về phía ngôi mộ nhỏ nằm lặng lẽ giữa những vòm cây, đặt bó hồng lên tấm bia phủ đầy tuyết. Màu trắng của tuyết hòa với màu trắng của hoa, dưới nắng tạo nên thứ ánh sáng đau đớn đến nhức mắt. Một giọt nước trượt khỏi khóe mi Lâm khi cô ngồi xuống, vuốt ve nụ cười của trong tấm hình trên tấm bia…
- Em lại trở về rồi!
…
Ngày ấy, cô gái sinh viên phương Đông chầm chậm rảo bước vào khuôn viên trường đại học Deakin. Lâm đi một vòng quanh trường, cảm giác mãn nguyện theo gió tràn vào đầy khắp lồng ngực. Trải qua cuộc chiến cam go ở đại học, cuối cùng cô cũng đoạt được một trong hai tấm vé để đến với khoa kiến trúc của Deakin. Nơi đây là ước mơ, là nguyện vọng kể từ khi Lâm xác định mình sẽ đi theo con đường kiến trúc.
Hai bên đường, thảm cỏ xanh trải dài bất tận khiến buổi trưa hè trở nên dịu hẳn đi.Lâm đưa máy ảnh lên, định ghi lại khoảnh khắc trong vắt, không gợn chút mây của trời. Bờ vai chạm phải vai của ai đó khiến Lâm lảo đảo suýt ngã, trong khi tất cả bản vẽ trên tay đối phương đều rơi xuống đất. Lâm cúi xuống, nhặt hết những gì rơi vãi trên đất kèm theo câu xin lỗi chân thành. Người đối diện thản nhiên nhận lấy những món đồ trên tay Lâm rồi quay đi, không một lời cảm ơn. Lâm nhíu mày nhìn theo bóng dáng cao dong dỏng ấy, nhún nhún vai không chấp rồi tiếp tục công việc của mình.
Ngày đầu tiên đến giảng đường, Lâm không ngăn được những cảm xúc hồi hộp trong tâm trí. Nhìn sang người bạn cùng bàn, cô hơi nhíu mày khi nhìn thấy gương mặt đang say ngủ, mặc kệ lời giảng đầy thuyết phục của giáo sư trên kia. Suốt cả buổi sáng hôm ấy, trong khi Lâm hớn hở khi được tiếp thu được rất nhiều tinh hoa tri thức thì người bên cạnh vẫn say sưa trong giấc ngủ. Lâm nhìn anh ta, mái tóc màu đồng, sóng mũi cao thẳng, làn da trắng đến tái nhợt.Nét mặt này, thực sự rất quen.Lâm cẩn thận nhớ lại những người mình đã gặp trong những ngày vừa qua.
- Thì ra là người mình va vào hôm ấy. – Lâm tự lẩm bẩm với chính mình rồi tiếp tục chú tâm vào bài giảng.
Ngày nào lên lớp, Lâm cũng bắt gặp anh ta trong hình dạng như thế, không ngủ thì cắm phone nghe nhạc. Vậy anh ta đến lớp để làm gì nhỉ?Lâm bỗng thấy khó chịu vô cớ, cứ như thể người ấy đang xúc phạm đam mê của cô.Ừ thì Lâm biết mình có đôi chút vô lí khi nghĩ vậy. Nhưng điều Lâm thấy lạ lẫm, đó là dù có ngủ say đến bao nhiêu thì anh ta vẫn ra về rất đúng giờ… và bài kiểm tra luôn đạt điểm cao. Và Lâm bất chợt cũng nhận ra rằng, lần đầu tiên mình để ý đến một người như thế.Cảm giác này lạ lẫm đến nỗi chính bản thân cô cũng chưa từng trải qua bao giờ.Chú ý người ấy và mong muốn người ấy chú ý đến mình.Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Lâm bước vào thư viện với dòng cảm xúc đầy hỗn loạn. Và việc một lần nữa giáp mặt với anh bạn lạ lẫm khiến sự bối rối trong Lâm lên đến đỉnh điểm. Lâm vờ như không nhận ra anh ấy, ra vẻ thản nhiên, với tay lên lấy cuốn sách mình đang cần. Thế nhưng, cao quá.1m68 đâu phải là thấp cơ chứ?Vậy mà cô vẫn không thể nào lấy được.
Một cánh taygầy gầy đã vươn lên lấy giúp Lâm. Lâm nhìn sang. Lại là anh ấy.
- Cảm ơn! – Lâm đưa tay lấy cuốn sách nhưng không biết lơ ngơ thế nào mà khiến góc sách nhọn hoắt quẹt một đường dài trên cánh tay người đối diện, múa ứa ra, đỏ thắm.
Lâm sững người mất một lúc rồi mới vội vàng cầm lấy tay người đối diện, lục tìm trong túi xách khăn giấy. Thế nhưng, anh ta lại vội vàng thoát khỏi bàn tay Lâm, tự tay mình giữ lấy vết thương, xoay người bỏ đi. Lâm ngỡ ngàng khi nhận ra những cảm xúc lạ lẫm đang hiện hữu trong ánh mắt kia: một chút giận dữ, một chút lo sợ, một chút bàng hoàng, còn có cả một chút ưu thương.
Lần này thì Lâm đuổi theo, mặc kệ sự chống cự, vẫn cẩn thận lau vết thương cho anh ấy.
- Đừng chạm vào tôi. – Giọng nói vốn dĩ trầm ấm trở nên gay gắt và cáu kỉnh.
- Anh yên lặng đi. – Lâm cũng gắt lên, ánh mắt đầy giận dữ.
- Nếu không cẩn thận, cô sẽ chết vì căn bệnh giống tôi đấy. – Anh ta buông lại một câu đầy khó hiểu rồi bước về phía cổng trường. Trong ánh hoàng hôn buông chậm, bóng dàng cao gầy đầy cô đơn ấy khiến tim Lâm thắt lại. Sao cô lại cảm thấy đau như thế?
Căn bệnh giống tôi?
- John bị nhiễm HIV. – Tiếng vị giáo sư già vang lên từ sau lưng khiến Lâm sững người. HIV?Không thể nào.
Lâm thất thểu quay về nhà, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kể ban nãy của giáo sư.
“John thực sự rất tài năng, là một ngôi sao đầy triển vọng trong lĩnh vực kiến trúc. Thế nhưng, có lẽ Chúa đã không cho John sự may mắn. Anh ấy vô tình bị nhiễm HIV. Điều tưởng chừng như không bao giờ xảy ra lại đột ngột ập đến khiến John mất phương hướng trong một khoảng thời gian dài.”
Không hiểu sao nhưng khi nghe những lời nói ấy, Lâm suýt nữa thì bật khóc.Lâm hiểu, hành động ấy không chỉ là sự đồng cảm giữa người và người.Lần đầu tiên, Lâm suy nghĩ thấu đáo về cảm giác của mình trong những ngày qua. Những hình ảnh rời rạc dần hiện về trong tâm trí Lâm: từ dáng vẻ, đến sự bất cần, đến vẻ ưu thương… tất cả đều khiến Lâm đau nhói. Lẽ nào đó là… YÊU?
Bước chân Lâm dừng hẳn.Yêu?Một cảm giác hoảng loạn bất chợt ùa tới khiến Lâm chới với.Nếu đây là sự thật, nếu Lâm yêu John là sự thật thì mọi chuyện sẽ ra sao?Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ yêu một người nơi đất khách như thế này. Mà, anh ấy còn là người…
Lâm quyết định trốn tránh.Bất cứ ai, dẫu cho có là người bình tĩnh thế nào, bỗng dưng một ngày phát hiện ra bản thân mình yêu một người không nên yêu thì cũng như thế.Cô cố hết sức để tránh mặt John.Mọi thứ lại quay trở về vạch xuất phát, quay về cái thuở cả hai chưa biết nhau.Cơ mà, Lâm cười khổ, mối quan hệ của hai người đâu đủ để gọi là “quen biết”.
Thế nhưng, bức tường kiên cố trong Lâm hoàn toàn sụp đổ nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà mình. Là John. Dưới sắc vàng của ngọn đèn đường, bóng dáng của John càng thêm trải dài, cô độc. Anh ta tựa người vào cổng, đầu gục xuống. John say sao?
Lâm vội bước về phía ấy.
- John? Anh say sao?
John ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ vì men say bỗng sáng rực, sắc bén khi nhìn thấy Lâm.
- Là em! – John lầm bầm – Chính là em. Tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?Xuất hiện để khơi lên bản ngã đáng sợ trong tôi.Tôi đã trốn tránh điều đó bấy lâu, tại sao em lại đến?Tại sao, tôi…lại yêu em?Hơn ai hết, tôi là kẻ không bao giờ đủ tư cách để yêu.
Lâm sững người, dường như không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy. Cô không có chút phản ứng gì, trong khi John không ngừng lảm nhảm trong cơn say:
- Từ lần gặp va phải nhau ở vườn trường, tôi đã hốt hoảng khi trái tim mình bất giác đập mạnh. Khi em xuất hiện ở giảng đường và ngồi bên cạnh tôi, tôi đã chẳng dám mở mắt.Cảm giác ấy mãnh liệt khiến tôi hoảng sợ, không biết phải làm thế nào? Cố gắng không để ý tới em nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo em. Cũng có một ngày tôi phải thê thảm thế đấy.
Cánh tay John run run khi ôm Lâm vào lòng. Nỗi hoang mang, đau đớn vẫn in hằn nơi đáy mắt nhưng trên hết đó là sự mãn nguyện.Lâm cũng ôm siết lấy anh, mặc kệ ngày mai có ra sao, mặc kệ những gì cần phải đối mặt ở phía trước.Chỉ cần hôm nay, cô cùng anh, ở đây, có nhau là được.Tình yêu, đôi khi có thể bỏ qua tất cả chỉ để có thể được ở lại bên cạnh nhau.
Họ yêu nhau, bên nhau như bất cứ một cặp tình nhân nào, nồng nàn và thắm thiết. Những con phố mùa thu luôn chào đón bước chân họ bằng những trận gió khiến lá vàng rơi lả tả, trải thảm dày cộm suốt con đường đi. Trong những chiều đông hoang hoải một nỗi buồn man mác ấy, John thường nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lâm, đưa cô qua từng con phố vắng để về lại kí túc xá.
Thời gian Lâm tốt nghiệp đến mỗi lúc một gần.Cô không nỡ quay về, nhưng ở lại cũng chẳng đành.Thái độ chần chừ của cô khiến mẹ đôi lúc nghi ngờ.Nhưng mỗi lần như thế, Lâm đều tìm cách phủ đầu.Cô không muốn John chịu bất kì tổn thương nào nữa cả.
Sáng, Lâm giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Bóng dáng quí phái, sang trọng trước mắt khiến cô sững người…
- Mẹ. – Giọng Lâm bất chợt trở nên khô khốc. Nhìn sắc mặt tối sầm của mẹ, Lâm biết chẳng thể giấu được nữa rồi.
- Trở về cùng mẹ. – Giọng nói thường ngày vốn chẳng mấy dịu dàng càng trở nên gay gắt.
John muốn cô quay về cùng mẹ. Đó là điều dĩ nhiên. Anh biết mình giữ cô lại bên cạnh suốt 4 năm ròng là đã quá lâu rồi. Phải biết buông tay những điều vốn dĩ không thuộc về mình, John luôn hiểu chân lí ấy. Nhưng, sao anh lại đau thế này?
- John, lẽ nào anh không yêu em? – Lâm trách anh qua dòng nước mắt lăn dài.
- Không, vì yêu em nên anh mới không thể ích kỉ như thế. – John mỉm cười hiền, nhưng với Lâm, nụ cười ấy sao chua chát quá.
Vì yêu em, nên mới buông tay, và cũng vì em xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn thế. Vì yêu, nên anh mới để em ra đi như vậy.
- John! Những ngày tháng không em, anh vẫn ổn chứ? – Không ít hơn nghìn lần Lâm hướng về phương trời xa xôi, cất lên câu hỏi từ tận đáy lòng.
Lại một buổi sáng với sắc trời ảm đạm. Cuộc gọi vào lúc sáng sớm khiến Lâm choàng tỉnh, trái tim bất giác đập mạnh. Một cảm giác hoang mang bất chợt ập đến khiến cô ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.
Chiếc điện thoại trên tay Lâm rơi hẳn xuống đất…
Lâm thẫn thờ đứng nhìn di ảnh John. Nụ cười thanh thản và ấm áp ấy khiến tim Lâm như chết lặng. Tại sao, anh có thể làm như thế?Mọi người trong nhà tang lễ hầu như đều là những người đã từng là bạn học của John cùng Lâm ở Deskin.Tất cả đều biết được câu chuyện của hai người, không ít thì nhiều.Không gian bất chợt lặng ngắt như tờ. Một bàn tay ấm áp nào đó vội vàng đỡ lấy cô khi thấy bước chân Lâm đã thoáng xiêu vẹo. Lâm cố gắng đứng thẳng người, bước về phía trước, đưa tay ôm lấy bình sứ trắng chứa đựng tro cốt của anh.
Lâm khóc nấc lên.Lần đầu tiên cô cho mình được thỏa thuê tức tưởi kể từ sau ngày xa anh. Nơi tổ chức tang lễ chỉ còn lại tiếng khóc đầy đau thương của cô gái phương Đông nhỏ nhắn. Lâm cứ ôm chặt cái bình sứ ấy như người giữa biển khơi nắm chặt lấy chiếc phao sự sống.
Lâm trở về căn nhà ngày xưa anh sống. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như một năm trước, khi họ vẫn còn bên nhau.Vẫn còn đó bộ rèm cửa cô đã chọn giúp anh, vẫn còn đó chiếc đèn ngủ ngộ nghĩnh đã từng khiến anh nhăn mặt khi bị buộc phải treo để làm hài lòng ai đó.Tất cả mọi thứ đều vẹn nguyên, chỉ là hơi lạnh giá buốt khiến Lâm giật mình, anh… đã không còn ở đây.
Cô ôm vai mình, ngồi xuống nền gỗ lạnh buốt vì đã lâu ngày không có lò sưởi.Ánh mắt Lâm bất chợt chạm phải một xấp phong bì trên bàn.
Một xấp hình dày rơi ra ngoài. Lâm run run lật xem từng tấm, tất cả đều có chú thích rõ ràng. Dòng nước mắt cô lại lần nữa lăn dài. Một năm qua, anh bỏ mặc cô nhưng hóa ra chưa bao giờ bỏ mặc.1 năm xa nhau nhưng có hơn phân nửa thời gian anh đã đến Việt Nam.Những bức ảnh chụp cô giữa đường phố Sài Gòn nhộn nhịp, có khi cười mỉm, có khi ưu thương.Bên cạnh, là một bức thư vẫn còn vương mùi mực mới…
“Darling!
Những dòng email của em, chưa bao giờ anh bỏ lỡ. Chính những bức thư ấy đã ru anh vào giấc ngủ hằng đêm. Nhưng anh lại không thể trả lời, mặc dù trái tim có gào thét thế nào đi chăng nữa, vì rằng, anh đã hứa là sẽ để em đi.
Anh đến Việt Nam, đến với đất nước êm đềm đã sinh ra người con gái anh yêu. Anh gặp em giữa Sài thành đông đúc, đi theo sau những bước chân em. Hóa ra, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế.
Chris, hãy quên anh em nhé! Hãy sống vô ưu như những ngày em chưa từng có anh. Hãy sống cả quãng đời anh đã bỏ dở, và… hãy để một người khác sưởi ấm trái tim em.
Chris, nếu có kiếp sau như trong những câu chuyện em từng kể, vậy thì, nơi đây, anh vẫn sẽ đợi em, sẽtặng cho em một đời bình an và vui vẻ.
Chris, hứa với anh, hạnh phúc em nhé!"
Lâm ôm bức thư ấy vào lòng, vuốt ve như đang vuốt ve chính gương mặt người yêu thương. Nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại lần nữa tuôn rơi.
John, em biết đi đâu để tìm lại anh đây?
HẠNH PHÚC ĐẾN MUỘN.
Hãy luôn trân trọng người đến sau, vì không phải ai cũng đủ can đảm để bước đến, vun vén và vỗ về những nỗi đau mà người đi trước để lại...
Lại một buổi sáng nhiều mây. Sài Gòn những ngày này bất chợt trở lạnh. Cái lạnh mà dường như chưa bao giờ có mặt tại mảnh đất hoang hoải nắng và gió này.
Anh lật người xuống giường, bước ra ban công lộng gió. Như một thói quen, anh đưa mắt sang khung cửa sổ nhà đối diện. Cô ấy vẫn còn ngủ. Bằng chứng là chiếc rèm cửa màu kem ánh vàng kim kia vẫn chưa được kéo lên. Chẳng biết từ bao giờ, việc lặng lẽ quan sát cuộc sống của cô gái bên khung cửa sổ nhà đối diện đã trở thành một phản xạ tự nhiên trong anh. 7h30 thức giấc, 8h30 bước ra khỏi cửa, 5h35 chiều có mặt tại nhà. Không phải anh giỏi quan sát hay rãnh rỗi đến mức làm phép trung bình cộng để tìm ra con số chính xác về thời gian cho những lần cô đi về, mà là ở cô, cô chưa bao giờ chệch một phút nào trong cái quỹ đạo thời gian ấy. Đôi khi trong anh xuất hiện một ý nghĩ điên rồ rằng, có khi nào cô là một người máy đã được cài đặt thời gian.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Hai người bước ra khỏi cổng gần như cùng một lúc, nhưng chẳng hề cho nhau dẫu là một ánh nhìn.
- Đã ba năm, ba năm tớ thực hiện lời hứa với cậu. Nhưng hình như, cô ấy không hề cho tớ một cơ hội nào cả. – Giọng nói anh nhuốm vẻ mệt mỏi cùng cay đắng.
Đoạn kí ức đã lâu lại hiện về, rõ ràng như chỉ mới hôm qua...
“Jack, tớ biết cậu yêu cô ấy, có thể nhiều hơn cả tình yêu của tớ dành cho cô ấy. Vì thế, con đường sau này, cậu có thể thay tớ bước đicùng cô ấy không?”
Đó là dòng tin nhắn cuối cùng mà John để lại cho anh. Phải, ngày ấy anh đã thầm lặng yêu cô, thế nhưng chỉ có thể nhìn cô bước đi bên John. Tất cả chỉ vì một lẽ, anh là người đến sau. Những tháng ngày nơi đất nước Astraulia xinh đẹp ấy đã mang cô đến bên anh, nhưng không thể là của anh. Rồi John ra đi. Sự thật như một cú đánh chí mạng vào tâm hồn vốn đã chẳng mấy vững vàng của cô ấy.
Ngày đưa tang, anh đỡ lấy cô khi bước chân cô loạng choạng, thế nhưng, cô chẳng hề hay biết. Tất cả cảm xúc ngày ấy của cô đều hoảng loạn trước sự ra đi của người, mà có lẽ cả đời này cô chẳng thể nào quên.
Ba năm trôi qua, anh vẫn bước đi bên cô, không chỉ vì lời hứa năm nào. Vậy mà, cô vẫn chẳng thể nhận ra sự có mặt của anh, vẫn mải miết tìm về một nơi mà chẳng thể nào có, vẫn một mình lặng lẽ nhớ, lặng lẽ khóc. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh vẫn chỉ là một người dưng, một người dưng yêu cô tha thiết.
...
Tới phòng họp, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Là anh ta, người đàn ông nhà hàng xóm sao lại có mặt ở đây? Giám đốc tài chính? Cô không nghe lầm chứ?
- Chào em. – Anh mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô.
Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh. Hình như siết chặt quá mức cần thiết thì phải? Cô thoáng nhíu mày.
Cô em gái nhỏ nằng nặc đòi anh đưa đi xem phim, và anh, không còn cách nào khác buộc phải chấp nhận. Trong lúc đứng xếp hàng để mua popcorn cho cô công chúa nhỏ, anh đã nhìn thấy cô. Anh đưa tay nhìn đồng hồ. 18h30? Giờ này đáng lẽ cô phải ở nhà rồi chứ? Cô có hẹn? Anh lắc đầu, cảm thấy điều đó không mấy khả thi.
Giữa sảnh lớn đông nghịt người, cô lặng lẽ ngồi ở một góc nhỏ, tách biệt với mọi người xung quanh. Cô nghịch chiếc điện thoại trên tay, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn đồng hồ. Theo dòng người, cô chầm chậm bước vào rạp chiếu mà không hề hay biết có một ánh mắt vẫn dõi theo mình, không biết cả việc, anh cũng vào rạp chiếu ấy và... ngồi kế bên cô.
Mọi người trong rạp cười ngặt nghẽo vì nội dung bộ phim, nhưng anh chẳng còn tâm trí đâu để cười. Bởi, cô gái ngồi bên cạnh anh vẫn đang khóc, nức nở. Tiếng khóc quá nhỏ để có thể nghe thấy giữa không gian nhộn nhịp, thế nhưng, thế giới của anh lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của cô. Từng dòng nước mắt cứ thi nhau rơi, ướt đẫm cả gò má tái nhợt. Bàn tay anh ngập ngừng giữa không trung một hồi lâu, trước khi chạm vào bờ má mềm, khẽ lau đi những giọt lệ mặn chát. Cô sững người, nhìn anh hồi lâu, dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra. Tại sao anh ta lại ở đây, và chứng kiến cô trong hoàn cảnh này. Cô đứng bật dậy mà không kịp suy nghĩ, không bước đi mà cứ thế nhìn anh.
- Tôi đưa em về. – Anh bắt kịp lấy tay cô.
- Không! – Cô nghiến răng. Chỉ bấy nhiêu thôi đã là quá đủ rồi. Bộ dạng thảm hại nhất của cô anh cũng đã thấy rồi. Cô thật sự không muốn đứng đây, đối diện với anh thêm một phút nào nữa cả.
Anh lặng nhìn cô rồi dứt khoát kéo cô ra ngoài.
- Đủ rồi, anh muốn gì? – Cô thoát khỏi tay anh – Thấy tôi nực cười? Thương hại?
“John, em không hạnh phúc, không thể nào hạnh phúc như lời anh đã dặn. Em chỉ thấy đau, đau tới mức thấy hít thở cũng là một việc khó khăn. Em không thể nào buông bỏ. Em sợ rằng, một khi em buông bỏ, em sẽ mất anh, rồi sẽ có một ngày nào đó đến cả khuôn mặt anh em cũng không thể nhớ thì phải làm sao?”
Trong đêm đen, ánh sáng từ chiếc đèn bàn yếu ớt chỉ có thể làm sáng một khoảng không gian nhỏ nhoi. Mái đầu nhỏ gục xuống quyển nhật kí để mở, đôi vai gầy run run vẫn chưa hề nguôi.
...
Trận gió lớn khiến từng cụm lá bay tán loạn trong không trung. Phải khó khăn lắm cô mới vừa giữ được đống bản vẽ trên tay mình, vừa bước đi về phía trước. Nhưng mà, trời chẳng chiều lòng người. Bản vẽ trên tay cô vẫn rơi xuống đất. Một bàn tay đã nhanh hơn giúp cô nhặt lấy. Cô ngẩng đàu, hoảng hốt khi nhận ra đó là anh.
- Cảm ơn anh. – Cô nhàn nhạt nói, đưa tay nhận lấy bản vẽ.
Thế nhưng, anh không có ý định đưa nó lại cho cô. Trước ánh mắt thắc mắc của cô gái nhỏ, anh chỉ nhẹ cười...
- Anh mang giúp em.
- Không cần phiền phức thế đâu.
Cô đưa tay giành lấy, vô tình chạm vào tay anh. Anh nhíu mày, sao tay cô lại nóng thế kia?
- Em sốt à? – Anh đưa tay lên trán cô, mặc cho cô thoáng chống cự. Anh hoảng khi thấy cô nóng đến kinh người.
- Tôi có thể tự lo. – Giọng cô lạc đi vì mệt mỏi, gương mặt đỏ bừng vì sốt quá cao. Cô quá mệt để tiếp tục đôi co với anh lúc này.
Anh chẳng nói thêm điều gì nữa, bắt vội chiếc taxi bên đường, đưa cô vào viện. Nhìn cô mệt nhoài đi vào giấc ngủ khiến lòng anh bất chợt đau nhói. Đôi vai này, tại sao phải gánh chịu nhiều nỗi đau như thế? Anh biết cô có một gia đình bề thế phía sau lưng, thế nhưng cô chưa bao giờ dựa vào họ, đặc biệt sau cái chết của John thì lại càng không. Cô sống bên ngoài, một mình, tự thuê nhà, tự trả tiền bằng chính đồng lương của mình. Cô trốn tránh hay nói cách khác là cự tuyệt tất cả sự giúp đỡ hay ý định che chở của bất cứ ai. Cô càng mạnh mẽ, càng khiến cho người khác phải đau lòng. Bởi, đằng sau sự mạnh mẽ của một cô gái luôn là một tâm hồn chằng chịt những vết thương.
Cô tỉnh lại khi trời đã tối hẳn. Bắt gặp đôi mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô bối rối...
- Cảm ơn anh! – Cô khó nhọc lên tiếng.
- Em có muốn nghe một câu chuyện không? – Anh nhìn cô, vẻ mệt mỏi không hề che dấu. Cô ngẩn ngơ, lần đầu tiên cô thấy rõ vẻ bất lực của người đàn ông luôn đầy sự kiêu ngạo này. Không phải cô không nhận ra những tín hiệu từ anh. Nếu việc trở thành hàng xóm của nhau là một việc tình cờ thì việc mỗi sáng luôn có một ánh mắt dõi theo cô qua khung cửa sổ cũng là tình cờ chăng? Thêm việc, anh còn đến làm việc nơi cô đã làm việc bao năm qua. Những việc ấy, dẫu là một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Thế nhưng, trái tim cô đã quá “sần sùi” cho những yêu thương mới mẻ.
Cô nhìn anh, yên lặng như một sự đồng ý.
- 7 năm trước, anh lần đầu tiên thấy cô gái ấy là ở khuôn sau phía sau của Deskin. Không phải là thứ tình yêu sét đánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên gì, nhưng quả thực việc bị cô ấy thu hút là có thật, đơn giản vì một lí do, cô ấy cũng là một cô gái Việt Nam. Kể từ hôm ấy, không biết bao nhiêu lần ngẫu nhiên anh lại gặp cô ấy, phía sau giảng đường, nơi mà trước kia chỉ mỗi anh lui tới. Nhưng, thật sự anh là kẻ nhát gan... – Anh nở nụ cười tự giễu
Kể từ buối tổi hôm ấy, thế giới vốn vô cùng chật hẹp của cô lại phải bất đắc dĩ đón nhận thêm sự xuất hiện của một người. Mỗi buổi sáng, thay vì cứ ngắm nhìn cô như những lần trước, anh đã có thể mỉm cười nói câu: “Chào buổi sáng”, đã rất tự nhiên trong việc cùng cô đến công ty hay thỉnh thoảng kéo cô la cà quán xá trong những ngày cuối tuần. Sự xuất hiện của anh khiến cô bối rối thật nhiều. Cảm giác cứ như một người đã quá quen với bóng tối, nay lại phải đón nhận quá nhiều ánh sáng. Không ít lần cô cự tuyệt, không ít khi cô từ chối, nhưng hình như anh đã quyết tâm thì phải, quyết tâm một lầnđể không phải hối hận.
Trái tim đã quá mệt mỏi của cô, liệu có quyền được yêu lần nữa? Cô đã từng nghĩ, có lẽ cả đời này, cô sẽ chẳng bao giờ có thể chấp nhận thêm một ai nữa. Vết thương quá lớn khiến cô mệt mỏi và tự ti. Thế nhưng, anh đã xuất hiện, hay nói đúng hơn, anh lại xuất hiện, sau 7 năm lặng lẽ yêu. Cô chưa từng biết, mỗi năm cô trở về Melbourne luôn có một người bạn đồng hành, mỗi lần cô một mình nơi bar, hay shop coffee luôn có một ánh nhìn lặng lẽ dõi theo từ chiếc bàn bên cạnh. Và lúc này đây cũng thế...
Tiếng âm báo tin nhắn quen thuộc vang lên khiến cô ngẩn người, theo phản xạ quay sang... Anh nhìn cô rồi cúi xuống đọc tin nhắn, nụ cười trên môi trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh cầm tách coffee đang uống dở, bước sang ngồi cùng cô.
- Anh có thể. – Anh trả lời cô, nụ cười vẫn chưa tắt.
Cô vẫn còn ngẩn ngơ.
- Này... – Anh huơ tay trước mặt cô.
- Lần tới, anh sẽ đến thăm John cùng em chứ?
Ánh mắt anh thoáng vẻ sững sờ, dường như không thể tin nổi. Anh cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên đó nụ hôn ấm áp...
- Ừ, anh sẽ đi cùng em.
“Chris, hãy quên anh em nhé! Hãy sống vô ưu như những ngày em chưa từng có anh. Hãy sống cả quãng đời anh đã bỏ dở, và… hãy để một người khác sưởi ấm trái tim em.”
“Jack, tớ biết cậu yêu cô ấy, có thể nhiều hơn cả tình yêu của tớ dành cho cô ấy. Vì thế, con đường sau này, cậu có thể thay tớ bước đi cùng cô ấy không?”
Hạnh phúc hay mang đến hạnh phúc, suy cho cùng cũng chỉ là nghĩa khác của “yêu thương”. Con tim con người mong manh những cũng lắm kiên cường. Đừng bao giờ tự khóa chặt niềm đau, bởi đó là cách nhanh nhất để giết chết yêu thương. Và... hãy luôn trân trọng người đến sau, vì không phải ai cũng đủ can đảm để bước đến, vun vén và vỗ về những nỗi đau mà người đi trước để lại...
Sài Gòn, 3/3/2014
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ
Thực hiện: Chit Xinh
Kĩ thuật: Đức Thụy - Hằng Nga - Lương Thiện
Sản xuất và quản lí bởi: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn