Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô bé Cà Phê

2014-04-04 09:52

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun, Jun


Anh đứng sau quầy giữa bao nhiêu ly tách đầy bã trà, bã cà phê… Định đưa gọn chúng lên khay đem lui nhà sau để cọ rửa, chợt anh ngẩng lên khi tụi con trai trong quán bỗng xầm xì. Nguyên nhân là sự xuất hiện của con nhỏ. Nó tỉnh queo đi vào, chiếc váy carô đen trắng ngắn trên đầu gối khoe đôi chân thích nhún nhẩy. Nó tặng anh nụ cười “chào buổi sáng”. 

- Ôi Cà phê! 

Anh reo lên như tên nó là cà phê vậy! Anh nhớ lần đầu “chiếu cố”, anh hỏi nó tên gì, nó nheo mắt bảo: 

- Cà phê. 

- Tên gì đắng nghét… 

Anh biết nó nói đùa nhưng vẫn thích gọi nó: “Cà phê”. 

Nó ở căn nhà đối diện, sáng nào cũng sang đây mua cà phê cho ba, và anh bao giờ cũng chuẩn bị sẵn một ly cà phê đặc biệt. 

- Sáng nay em qua trễ, ngủ quên à? 

- Đâu có, em dậy sớm lúc anh đang chạy thể dục ngoài đường kia! 

- Sao em biết? - Có gì đâu, em đứng trên gác nhìn xuống thấy hết! 



Anh bỗng dưng đỏ mặt, nghĩa là con bé đã chiêm ngưỡng anh trong chiếc quần đùi ngắn ngược từ trên cao mà anh không hề biết. “Chúa ơi, thiệt là tệ!” Như đoán được ý nghĩ trong đầu anh, nó cười dễ ghét. 

- Người đẹp, trong mọi hình thức đều đẹp. 

Anh biết nó bắt đầu… xí xọn nên cúi tìm tờ một ngàn thối lại cho nó là hơn, nhưng con nhỏ sáng nay bỗng dưng lắm chuyện: 

- Không lấy tiền thối, mua thuốc lá. 

Anh chìa cho nó ba điếu thuốc lá. Nó cười: 

- Ba điếu thôi ư? Không phải ba điếu rưỡi à? 

- Ba điếu rưỡi anh lỗ vốn! 

Nó giả bộ năn nỉ: 

- Thêm cái… đầu lọc cũng được! 

Con nhỏ quậy hết biết làm anh không nhịn được cười. 

- Cà phê nguội cả rồi kìa! 

Nó “xí” một tiếng trước lúc quay đi. 

“Cười thấy ghét!” Anh nghĩ thầm. 

Chiếc váy lấp lửng trên đôi chân nhún nhẩy, đôi dép màu đỏ bít mũi như đôi hài trong cỗ tích làm nó xinh hơn. Tụi nhóc trong quán nhìn nó đi qua “múa miệng” chọc quê: 

- Một, hai – Một, hai… 

Nó đếm tiếp: 

- Ba, Bốn, Năm! 

Và nó quay lại cười tỉnh bơ. 



Trưa vắng khách, anh chọn chiếc bàn kê dưới cây trứng cá ngồi ôn bài cho mát mẻ thì nó lò dò sang. Cái miệng sẵn sàng cười cứ như là biết cười từ trong bụng mẹ vậy. Anh hỏi nó: 

- Uống cà phê hả? 

- Không, em chúa ghét cà phê! 

Nó ngồi xuống cố ý đối diện với anh. Mái tóc ngắn ngủn sau gáy trông nó hiền lành như búp bê, nhưng nụ cười thì tinh quái. Anh chống cằm nhìn nó: 

- Em cũng giống cà phê vậy. Thơm và Đắng. 

- Vì đắng nên người ta ghét. 

- Không. Càng đắng người ta càng mê! 

Nó nhăn mặt… dễ thương tệ! Anh đẩy tách trà về phía nó: 

- Uống nước đi! 

- Không uống nước. Ăn trái trứng cá thôi! 

Anh ngước nhìn theo tay nó chỉ. Cây trứng cá xòa rộng trên đầu treo lủng lẳng những trái chín đỏ, vàng xen lẫn những trái còn xanh. Anh nhìn nó giả vờ: 

- Làm sao hái? 

- Anh trèo lên. Có “sự cố” gì thì em quay mặt đi, chứ có gì đâu? 

Anh phì cười: 

- Em là người thích trù ẻo! 

- Không. Em chỉ thích cười…! 

Anh thả xuống những trái trứng cá to nhất. Nó hứng lấy, bỏ vào cái túi hình con mèo trước áo. Thỉnh thoảng những trái chụp hụt, nó cười vang. Những trùm trứng cá còn xanh làm anh nhớ một thời trốn ngủ trưa đi trèo cây trứng cá. Lúc ấy anh mới 15. Anh chợt hỏi vọng xuống: 

- Em bao nhiêu tuổi rồi? 

- Anh đoán đi. 

- 15? 

- Xí, người ta lớn rồi chứ bộ! 

- Lớn rồi còn thích ăn trứng cá? 

- Không ăn để anh ăn một mình hả? 

Nó lại cười khanh khách. Con nhỏ thiệt là tệ, lúc nào cũng “kê” nhau. 

Những tách cà phê đậm đặc giúp anh thức đến 12 giờ khuya “cày” bộ đề thi. Sáng, anh dậy sớm chạy thể dục, xong giúp ông bác mở quán. Dạo này Cà Phê thường hay dậy sớm, đứng trên gác nhìn xuống. Nó chào anh bằng nụ cười còn ngái ngủ. Anh thấy cả buổi sáng cũng thật trong veo. Sáng nay, nó qua mua cà phê hai lần. Anh ngạc nhiên: 

- Bữa nay nhà em có thêm một người thích uống cà phê nữa sao? 

Nó giấu ngón tay trỏ bị quấn băng sau lưng, giải thích: 

- Không phải lỗi tại em. Cái ly tuột khỏi tay em rơi xuống. 

Anh “à” một tiếng reo dài rồi cười: 

- Lỗi tại… cái ly! 

Nó ngúng nguẩy đi về, bước chân ngượng nghịu. Anh nhìn theo cười tủm tỉm, nhớ giọng lanh lảnh của nó “người ta lớn rồi chứ bộ!” 

Tác giả: Sưu tầm

Được thể hiện qua giọng đọc: Jun & Mèo Mun

Kỹ thuật: Jun

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top