Khói chiều
2016-10-02 01:01
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh
Những người rời quê ra đi, họ sẽ nhớ điều gì nhất?
Còn tôi, tôi nhớ khói chiều.
Tôi nhớ da diết những ngọn khói nghi ngút cuộn vào nhau khi người lớn đốt rơm rạ ngoài đồng. Lẫn trong màu khói đắc quánh là mùi thơm của những bắp ngô, những củ khoai lang nướng. Đối với tụi trẻ con, những ngày cuối vụ đông là những ngày vui nhất. Mặc sức hò hét, rượt đuổi nhau từ thửa ruộng này sang thửa ruộng khác. Tay ôm những bó rơm rạ từ luống hành, luống ngô mà người lớn vừa thu hoạch đem chất lại thành đống và đốt. Khi những đọn khói nghi ngút bốc lên, chúng chạy vòng quanh và hát. Hát để đợi khoai nướng chín. Chỉ có người lớn là chẳng mấy khi vui. Lẫn trong màu khói là những ánh mắt, những khuôn mặt tiếc nuối. Họ tiếc thêm một vụ mùa không bội thu như mong đợi. Họ tiếc khoảng không gian xanh mướt ngày nào giờ chỉ còn là màu xám nâu của đất. Có một nỗi buồn nhẹ rơi trong lòng họ. Nỗi buồn không tên gọi khi thấy thời gian đang bay lên cùng mảng khói chiều.

Tôi nhớ quắt quay màu khói bếp. Khi mặt trời ngả bóng, những làn khói len ra từ mái bếp. Tôi ngửi được mùi rơm thơm bà vừa thu lại sau một ngày phơi nắng. Tôi ngửi được mùi cơm đang sôi hút trạch. Tôi thấy trong khói bếp hình ảnh mẹ lau mồ hôi, tôi thấy ba đang ngồi nhặt rau giúp mẹ, tôi thấy một đứa trẻ - là tôi đang cười hớn hở khi mẹ đưa muôi nước cơm béo ngậy, thứ đồ uống ngon lành của tuổi thơ. Những làn khói bếp nhẹ bay bắt đầu cho sự quây quần, đầm ấm. Khi mẹ nhen lửa, ba đi làm về, bà thu vén những công việc cuối cùng trong ngày và tôi cũng vừa tung tăng xách cặp về đến cổng. Dù một ngày vừa trôi qua là những niềm vui hay nỗi vất vả, lo toan. Nhưng khi khói bếp nghi ngút bay, chỉ còn lại tiếng cười chia sẻ.
Tôi nhớ cả khói lạnh của buổi chiều đông. Khi mẹ nhổ cỏ hành, hơi lạnh bám vào bước chân của mẹ. Từng vòng khói nhả ra theo nụ cười của mẹ khi nhìn thấy tôi đứng đợi mẹ về. Khói chiều là cả một thế giới nhẹ nhàng nhất, êm ái nhất mà tôi có được. Thế giới ấy không kéo dài theo thời gian cùng tôi lớn lên. Nhưng nó còn nguyên vẹn trong nỗi nhớ của tôi.
Như mọi người con xa quê, tôi nhớ khói chiều để luôn thấy được chở che và ấm áp.

Cánh đồng ấy giờ không còn nữa. Tôi cũng không còn là một đứa trẻ ham chơi. Thửa ruộng trước kia của gia đình tôi đã nằm trong khuôn viên của khu dân cư mới. Những ngôi nhà cao tầng xây san sát nhau. Tôi nhìn những đứa trẻ thách đố nhau đạp xe và đá bóng ở khoảng sân nhỏ bé của nhà văn hóa. Con đường đến trường không phải là đất đồng xanh cỏ. Tôi tháo giày đặt bàn chân xuống còn đường rải nhựa để tìm cảm giác gai gai ở gan bàn chân như ngày còn bé. Tôi nhớ mùi khói đồng ban sớm, khi mọi người đã thu hoạch vụ đông, người ra đốt lớp rạ phủ trên luống. Thứ mùi hương ấy luôn khiến tôi có cảm giác bình yên khi nhớ về. Tôi nhìn những đứa trẻ bị mẹ lôi về nhà khi thấy chúng ngã dúi dụi vì đá bóng. Chợt nhớ đến quãng thời gian ấu thơ bị mẹ đánh đòn vì chơi trò trận giả, cũng lăn xả vào nhau rồi ngã dấp dúi ngoài đồng. Chợt nhớ những ngày chơi trốn tìm trong ruộng ngô, nhớ mùi hành nướng. Người lớn dỡ hành, trẻ con cùng nhau ôm rạ để gọn vào một chỗ. Đứa này mang hành, đứa kia mang ngô, mang khoai đến góp với nhau cùng nướng.
Tôi nhắm mắt lại…
Trước mắt tôi không còn là những ngôi nhà. Đó là một cánh đồng trải dài trong gió. Cái nắng hanh hao quyện vào từng cây cỏ. Những đứa trẻ chạy quanh những luống ngô khoai, tay ôm những bó rạ, miệng cười vui vẻ. Đó là những làn khói bừng lên trên nền đỏ rêu của mái bếp, tôi ngửi thấy mùi vị của sức sống đang tràn đầy.
Ai cũng sẽ có những quãng thời gian đẹp như tranh vẽ như thế trong đời.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.