Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội 12 mùa hoa

2018-03-23 09:33

Tác giả: Hàng Xóm Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Và ai sẽ thôi không quên nhớ chuyện hoa sưa trắng trời tháng 3, chuyện cô gái bước qua trầm mặc nhặt từng cánh hoa đêm ép chặt trong đôi bàn tay nhỏ bé để người với người vừa gặp đã kịp thương nhau mất rồi.

***
Hà Nội 12 mùa hoa

Những ngày còn ở Hà Nội, anh vẫn thường bảo rằng, ở Hà Nội thích lắm vì chỉ cần xuống phố sẽ thấy Hà Nội có đủ 12 mùa, là 12 mùa thương nhớ. Có đi qua 12 mùa hoa ấy mới biết Hà Nội của chúng mình đẹp đến nhường nào anh nhỉ? Vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc Tràng An nhưng rất đỗi bình dị đến nao lòng. Thế mà đôi khi em lại chẳng kịp nhận ra đó là Hà Nội của chúng mình và rồi… em đã đánh rơi nó ở một khúc quanh, một con phố hay một mùa của Hà Nội. Thế nhưng, có một điều mà em biết chắc chắn rằng Hà Nội sẽ chẳng còn là Hà Nội nếu thiếu đi dù chỉ một mùa.

Chúng mình đã đi cùng nhau 12 mùa hoa chưa anh nhỉ để giờ đây nỗi nhớ chơi vơi chạm ngõ mùa đông về ngang phố. Em chọn viết về anh, viết về những mùa hoa gói trọn một màu thanh xuân hoang hoải cứ mải miết đi tìm nhau phía cô đơn.

Nhớ tháng giêng năm nào mình nắm tay nhau đi giữa ngập tràn sắc hoa đào và anh bảo Hà Nội của chúng mình là những ông đồ già áo the khăn xếp nơi cuối phố lưu giữ cả nghìn năm cuộc đời.

Tháng hai, chẳng cần lên Tây Bắc, Điện Biên, anh sẽ đưa em đi ngắm hoa ban phủ lối khắp phố Bắc Sơn, tím biếc những gương mặt gửi lời tự tình mong người đừng lỗi hẹn.

Và ai sẽ thôi không quên nhớ chuyện hoa sưa trắng trời tháng 3, chuyện cô gái bước qua trầm mặc nhặt từng cánh hoa đêm ép chặt trong đôi bàn tay nhỏ bé để người với người vừa gặp đã kịp thương nhau mất rồi.

Loa kèn tháng tư xuống phố xin mang chút tình e ấp gửi trọn dù biết anh và em như Bà Triệu với phố Huế, không những song song mà lại còn ngược chiều, hẹn gặp anh một lần ở điểm giao Trần Hưng Đạo để hai ta được thấy nhau.

Hà Nội 12 mùa hoa

Ngày tháng năm, giấu chút buồn sâu trong đáy mắt, là vương vấn cho những chia xa ấp ủ chẳng dám thành lời. Chùm hoa đỏ gom góp đặt vào màu mắt nhau nỗi buồn phượng thắm.

Tháng sáu năm nào đến Đinh cùng anh, vẫn thấy người phụ nữ Hà Thành mảnh mai, đôi bàn tay gầy guộc nâng những cánh sen đặt trên bậu cửa ban công giữa sớm mai mà sao đôi tay người giờ đã khác, giọt cà phê đen cặn khô trên nền thời gian đục mờ theo năm tháng.

Tháng bảy, em bước đi ngây ngất khi hoa sấu rụng như mưa bụi, đậu trên đầu, trên vai mỏng và lạo xạo bước qua những dằn vặt, xao xuyến thảm lá sẽ khiến lòng người không khỏi chút bâng khuâng, chạnh lòng.

Tháng tám ùa về cùng bao nỗi nhớ. Hoa dâu da nở trắng đường, cho em nhớ anh thêm chút nữa trên chuyến tàu ký ức.

Tháng chín mùa hoa sữa và những câu chuyện tình chưa kể về một cô gái yêu sâu sắc một chàng trai nhưng chỉ giám gửi tình vào cây. Và em sẽ giấu anh, giấu cả những nỗi nhớ về anh vào mùa hoa dù biết khi chia xa sẽ là ám ảnh khó nguôi.

Tháng mười này em hạnh phúc tựa mây bay, em mong manh như cúc, sao anh không là nắng, ôm em ấm một ngày.

Hà Nội tháng mười một tình yêu thủy chung tím biếc thạch thảo để cô đơn tìm về bon chen len vào mọi ngóc ngách trong tim.

Cứ thế, cứ thế… em đi qua biết bao thương nhớ, đi qua biết bao mùa bình dị, bình yên như vậy. Đừng nghĩ rằng em không biết cô đơn, không giằng xé những khổ đau, chỉ là em giấu nó sau những nụ cười.

Hà Nội 12 mùa hoa

Cho đến ngày mùa đông, em thấy mình hoang hoải những chới với bủa vây. Lạ thật khi nói mùa đông ở Hà Nội khác với những nơi khác, từ con ngõ nhỏ, từ màu sắc, từ hơi thở đều chất chứa những nỗi niềm. Phải chăng vì thế những người cô đơn ở đây thường lạnh lùng hơn, họ lạnh lùng bằng những cáu gắt thường ngày, bằng cơn gió lạnh phả ra khói, bằng đôi bàn tay đỏ ửng dưới cơn mưa phùn hiu hắt.

Về lại Hà Nội anh sẽ thấy, đông mang trái tim một người đã đi xa một người. Khi ta còn yêu thương, khi trái tim ta còn rực lửa cháy nhưng sao lại cứ phải chia xa. Có thứ tình yêu không phải vì hết thương mà chỉ vì cuộc đời lắm eo le.

Mùa Hà Nội này khác trước, chỉ còn một người ở lại và em, cô gái tháng 12 sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ can đảm hơn giữa những ngổn ngang, giữa lưng chừng quên nhớ. Hóa ra không phải cứ đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Chỉ là con người ta học được cách yêu thương chính mình, học cách đi qua những niềm đau để nhìn về phía người kia được hạnh phúc.

Và giữa những ngày mùa đông này, có một Hà Nội tháng 12 hoa cải về trời. Bỗng lạ lùng khi Hà Nội phồn hoa lại có một loài hoa quê mùa nở vàng rực một góc trời ven ô, mọi bon chen, ngột ngạt phố thị bỗng dịu đi bởi cánh đồng cải rực rỡ tỏa hương trong nắng trải dài tới tận chân trời gọi mùa về giữa những ngày đông giá lạnh tưởng chừng bị bỏ quên lại bừng lên lạ kỳ.

Mùa hoa cải, mùa của bình yên, mùa của mộc mạc một chuyện tình. Dù một người ở lại còn một người ra đi nhưng điều đẹp đẽ nhất của năm tháng chính là tình yêu còn sống mãi. Dẫu biết cái giá của yêu thương không phải rẻ nhưng được sống vì nhau trong những năm tháng thanh xuân luôn là điều tuyệt vời nhất. Cuộc đời luôn có những sự lựa chọn, đôi khi tại sao ta không chọn hướng này mà chọn hướng kia dù biết sẽ phải đánh đổi bằng những tranh đua đời thường. Hãy nhắm mắt bỏ lại sau lưng tất cả và tận hưởng đi, bạn sẽ thấy bình yên một mùa hoa, một vòng tay, một cái siết chặt những nỗi cô đơn cho những ai yêu thương rồi sẽ được yêu thương.

© Hàng Xóm – blogradio.vn

Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Hà Nội 12 mùa hoa

Hàng Xóm

Một giấc mơ để dành!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

back to top