Blog Radio 442: Khoảng cách Anh và Em
2016-05-14 08:01
Tác giả:
Hàng Xóm
Giọng đọc:
Chit Xinh
- Lá thư trong tuần: Những mùa mưa tắm mát tuổi thơ
Mùa mưa lại về rồi, những cơn mưa bất chợt xua đi cái nắng oi ả đến rát cả người, những giọt mưa mừng rỡ nhảy nhót trên mặt lá và khắp sân nhà, vu vơ nó nhẻm miệng nhớ về một thời “sửu nhi” cùng đám bạn.
Ngày mưa đi học lội bộ đến rũ cả chân trên con đường sình lầy, nhiều khi trời mưa quá lớn không thể nào tự đi, ba mẹ phải cõng trên lưng cho qua vũng lầy rồi chúng nó mới tự đi, có ngày mặt váy thật là đẹp đi không đúng chỗ lún đến đầu gối lấm hết cả váy áo, mít ướt khóc sướt mướt chẳng chịu đến trường. Hay những chiều đi học về trên con đường ruộng trêu chọc đuổi nhau té nhào xuống bờ mương ướt sũng cả quần áo, sách vở rồi giận hờn vu vơ không thèm rủ nhau đi học,… Giờ muốn thử lại cái cảm giác cả lũ tắm mưa ướt sách ướt vở, cảm giác lún mất dẹp khóc trên đường về, muốn thử cảm giác ngâm đôi chân trong vũng lầy mà không rút lên được trên con đường sình lầy giữa mùa mưa, có lẽ chẳng thể được vì con đường ngày xưa ấy đã thay một màu áo mới tươi đẹp hơn.
Ngày mưa là cả một tuổi thơ thú vị, đến mùa mưa là nó được theo ba rà cá dọc các mương nước, nó xách cái giỏ bằng dây giang được bà làm tặng đeo đúng điệu một cô gái nông thôn chính hiệu lẽo đẽo sau lưng ba. Châm điện e e một chú cá rô nằm gọn vào vợt lưới, nó thò đôi tay nhỏ xíu bắt bỏ vào giỏ, chú cá giãy đành đạch trên tay như muốn xin nó trả chú về với sông sâu để bơi lội tung tăng khắp nơi. Lâu lâu lại được một hai con tôm nó la hét nhảy lên sung sướng như vừa bắt được vàng vì là thứ nó thích thể nào về nhà cũng được mẹ làm cho vài món tuyệt cú mèo, lúc lại bị mấy anh cua kẹp đau điếng la ú ớ vang cả cánh đồng.

Nhiều ngày mưa lớn, ba chuẩn bị sạc đèn pin, đến đêm lúc mà nó trùm mền ngủ ngon giấc thì mình ba lội qua những cánh đồng bắt ếch không biết ba đi ba về lúc nào mà sáng thức giấc đã thấy mùi cháo ếch thơm lừng, vậy mà còn được mọi người nhường cho mấy cặp đùi ếch to bự nữa chứ. Ôi tuổi thơ
Mưa nặng hạt lăn tăn khắp xóm làng. Cơn mưa đầu mùa chậm rãi, hối hả làm nó chạy ra chạy vào với mớ quần áo đang phơi ngoài trời đến rũ cả chân, đang nắng chói chang thì ào ào lộp bộp mưa rơi, đem ra đem vào muốn nổi cáu với ông trời. Mùa mưa cũng là lúc thời tiết bắt đầu se se lạnh, ngồi bên mâm cơm nóng hổi, vừa thôi vừa ăn với món mắm mít kho là tuyệt vời ông mặt trời. Cứ đến mùa mít chín, ở quê nhà nhà đều có cây trái ăn không hết, thế là mẹ gỡ múi đem phơi để dành ăn mùa đông. Mâm cơm gia đình dù chỉ đơn giản là món canh rau ngoài vườn, cái trứng luộc dầm mắm nhưng thật ấm áp vì có một gia đình hạnh phúc đầy tiếng cười. Bắt đầu mùa mưa là mùa của nấm mối đậm chất tình làng nghĩa xóm, nhà ai nhổ được nhiều nhiều là phân chia mỗi nhà mỗi ít ăn lấy thảo.
Dù có đi đâu nó vẫn luôn giữ mãi những kỷ niệm của một thời trẻ trâu con nít con nôi chẳng biết gì, luôn vô tư, hồn nhiên, đáng yêu, trong sáng. Nhớ làm sao cái khoảng trời thơ ấu luôn được ông bà, ba mẹ chăm lo, đâu đó còn ê a tiếng bà ru giữa trưa hè, tiếng trẻ con đùa giỡn giòn tan trong chiều mưa nặng hạt. Một mình giữa thành phố ồn ào nhộn nhịp, nó muốn hít cho căng tràn cái khí trời mát mẻ quê hương, muốn đi một mình trên triền đê ngày nào ê a vài ba câu hát tuổi thơ. Dù đi đâu làm gì thì có lẽ mỗi người vẫn không quên một con đường đó là Đường về nhà. Nơi tuổi thơ đong đầy sức sống, nơi luôn có những con người ủng hộ, thúc bách, động viên, cổ vũ ta trong cuộc sống. Cám ơn giọt mưa đã tắm mát tuổi thơ ta….
© Yen Nhi – blogradio.vn

- Truyện ngắn: Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ?


- Hàng Xóm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?