Blog Radio 435: Hà Nội - Sài Gòn đêm không ngủ
2016-03-25 22:09
Tác giả:
Ruby Vân Anh
Giọng đọc:
Chit Xinh
- Lá thư trong tuần: Giới hạn của ngày và đêm...

Một ngày của mỗi người không giống nhau, dẫu tất cả chúng ta đều vẹn tròn 24 tiếng.
Tôi nhận ra giá trị của ngày và đêm, không chỉ đơn giản về mặt thời gian mà nó vẫn đang hiện hữu. Nếu bạn đã từng đặt chân đến thành phố ánh sáng, sẽ thấy dường như đêm không thể là đêm, những ngọn đèn lung linh, những âm thanh sôi động, những nhà hàng, quán cà phê vẫn còn thức, bởi con người vẫn chưa ngừng lại nhu cầu thưởng thức của mình. Nhưng nếu bạn từng đến một khu chợ lao động, sẽ thấy dường như ngày và đêm không thể phân biệt bằng kim giây, kim phút của chiếc đồng hồ, những khuôn mặt đợi chờ được gọi đi làm, những dáng hình mỏi mệt dựa vào nhau, những đôi mắt đang nhắm lại cố níu giấc ngủ chưa sâu, nhưng cũng có nhiều người thao thức vì hi vọng. Họ hi vọng trong khoảng không gian vẫn còn dày đặc hơi sương ấy, có ai đó vẫy tay gọi và họ sẽ bắt đầu một ngày mới khi có một công việc để làm.
Tôi tin rằng, mỗi người đều có cách để nhận biết giới hạn của ngày và đêm. Giống như tôi, giới hạn đó là âm thanh. Và với bạn, giới hạn đó có thể là hình ảnh của người mẹ kéo chiếc chăn đắp lên người cho bạn trước khi chìm vào màn đêm; có thể là hình ảnh của một cụ già bán xôi ngoài đầu ngõ đã đặt gánh hàng ở vị trí quen thuộc để bắt đầu buổi sáng mỗi ngày; có thể là tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ khiến bạn luyến tiếc giấc mơ mà vẫn chưa sẵn sàng cho một ngày mới với bộn bề công việc. Và còn nhiều nữa những giới hạn riêng để chúng ta trôi qua trọn vẹn hai mươi tư tiếng.
Có thể niềm vui sẽ kéo dài ngày sang đêm, và có thể nỗi buồn sẽ khiến màn đêm lấn chiếm sang ngày không kiểm soát. Nhưng sẽ chẳng có điều gì thay đổi được, rằng đi qua giới hạn ấy sẽ bắt đầu cho một ngày mới khác, và bạn sẽ lại trải qua những điều mới mẻ không biết trước, điều đó đáng để đợi chờ.
Chỉ khi Trái đất ngừng quay, còn không, mỗi chúng ta đều sẽ trải qua một ngày với những giới hạn khác nhau và đều có ngày hôm sau đang đợi.
- Rubby Vân Anh

- Truyện ngắn: Hà Nội - Sài Gòn đêm không ngủ!
Anh - Dù còn khá trẻ những đã là một doanh nhân thành đạt, làm chủ một doanh nghiệp 300 con người với những chuyến công tác dài liên miên
Cô - Kém anh 4 tuổi chỉ là một cô giáo với đồng lương đủ sống, cuộc sống đơn giản đôi khi nhạt nhẽo và niềm vui duy nhất là những đứa học trò ngoan, sống tình cảm
Tháng 3 về, Hà Nội trở mình thay áo mới với hoa sưa, hoa ban rộ khắp trời. Anh và cô ngồi trong quán cafe nhỏ sau 4 tháng không gặp. Cũng chẳng biết vì gì mà quá lâu như thế không gặp mặt?
Thời gian không gặp nhau cô vẫn chăm sóc cẩn thận chậu cây anh tặng khi mới quen, cô rất thích chậu cây đó vì trông lúc nào nó cũng xanh tốt đầy sức sống. Cô vẫn hy vọng cây luôn tốt có nghĩa là sức khoẻ anh luôn tốt. Thi thoảng thấy anh vẫn online nhưng anh không hỏi cô thì cô cũng không hỏi anh, với bản tính kiêu hãnh có thừa nên trước giờ cô ít khi là người chủ động. Còn anh, thi thoảng vào nói một vài câu hỏi thăm rồi để lửng..... Có lúc cô không muốn bận tậm đến anh nữa, nhưng cô lại chẳng dũng cảm làm được.
Sau thời gian dài không gặp sắc mặt anh khoẻ hơn, ánh mắt anh biết cười hơn. Nhìn anh cô thấy thương mến hơn những giận hờn trong lòng.


Email cô viết cho anh từ Hà Nội, nhưng không gửi

Chiều nay tâm trạng khá uể oải, cô đã tự pha cho mình một ly cafe và vào Facebook vô tình nghe câu chuyện về tình yêu tuổi già trên một page. Khi được hỏi "Ông (Bà) có còn yêu nhau như ngày xưa không?"
Bà cụ trả lời: KHÔNG (cười cười)
Còn ông cụ trả lời: CÓ CHỨ, TÔI VẪN YÊU BÀ ẤY NHƯ NGÀY ĐẦU TIÊN
Sau đó bà cụ trả lời thêm: SỐNG ĐƯỢC VỚI NHAU ĐẾN TUỔI NÀY KHÔNG PHẢI YÊU MÀ LÀ THƯƠNG. RẤT THƯƠNG!
Cô thừa nhận đôi khi cô mơ mộng khá nhiều, dù tuổi này không phải chỉ nghĩ đến màu hồng. Nhưng cô vẫn tin có thứ tình cảm như thế. Cô nhớ có đọc được đâu đó câu chuyện khi hỏi "tại sao 2 ông bà vẫn bên nhau hạnh phúc đến tận tuổi già như thế?" Hai ông bà trả lời: Ở thời đại của chúng tôi, cái gì hỏng thì sửa chứ ko vứt đi như bọn trẻ bây giờ.
Nhận được mail anh viết, thực lòng cô cảm thấy khá vui. Lâu rồi Email của cô chỉ toàn là công việc và những quảng cáo. Đôi khi viết ra không hẳn là để bày tỏ với người khác, chỉ đơn giản là trải nghiệm cảm xúc của chính mình. Cảm ơn anh đã kể cô nghe về một góc Sài Gòn, dù cô cũng có vài dịp đến thành phố đó, nhưng đến rồi lại đi luôn chưa có dịp hiểu nhiều, có 1 lần đêm ở lại Sài Gòn nhưng là đêm mất ngủ vì xung quanh mọi thứ quá ồn ào. Đã không ít lần định đến và ở lại thành phố đó, nhưng dường như chưa đủ duyên nợ và cũng bởi đơn giản cô cảm thấy SG náo nhiệt quá, một người trầm tính như cô hợp với Hà Nội hơn.
P/s: hôm nay nghỉ dậy nên cô cũng thật thảnh thơi. Và cũng đang nghe Thời thanh xuân sẽ qua....
Dù cuộc đời chẳng phải ngẫu nhiên mà con người ta gặp nhau và chia sẻ được những điều trong cuộc sống một cách thành thật nhất. Cô nghĩ phải có duyên từ kiếp trước nên kiếp này mới có thể thân thiết. Nhưng cái duyên ở đời đôi khi cũng để lại cho con người ta nỗi khắc khoải. Cái tuổi của cô không còn quá trẻ để chờ đợi một điều mình không biết chắc để rồi đôi khi người mà mình nhớ nhất lại chính là mình của ngày xưa. Ngày xưa chỉ nghĩ đi là sẽ đến, thích là sẽ cố để có bằng được, giờ đây nghĩ gì cũng cầm lên đặt xuống sợ tổn thương....
- Quỳnh Chi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 762: Hạnh phúc có mỉm cười lần nữa không anh?
Chỉ biết rằng sau tất cả em vẫn mong một lần được hạnh phúc. Chúng ta liệu có hạnh phúc bên nhau dù thiếu đi tiếng khóc cười của trẻ thơ, tình yêu có bù đắp cho tất cả, hạnh phúc có mỉm cười một lần nữa không anh?

Khi yêu đừng quay đầu nhìn lại
Tình yêu giá như nó chỉ đơn giản là chuyện của hai người, của chỉ hai người thôi mà không chịu ảnh hưởng của một người nào khác. Giá như là như thế thì giờ đây anh và em đã không phải cần cho nhau thêm một chút thời gian.

Replay Blog Radio: Chờ em mỗi sớm mai bên cốc đen đá không đường
Anh thích cà phê không đường nhưng anh lại uống chocolate nóng vì đó là thứ em thích nhất. Anh yêu chiều tối nhưng anh cũng nguyện ngồi chờ em mỗi sáng mai.

Blog Radio 761: Nối lại sợi tơ duyên
Một sợi dây buộc quá căng sẽ dễ đứt, sợi nhân duyên cũng vậy. Có những người, tưởng như duyên phận buộc chặt lấy nhanh, nhưng rồi họ vẫn đánh mất nhau trên con đường trưởng thành. Sợi tơ duyên đứt rồi, liệu có cách nào nối lại được chăng?

Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về?
Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám mây mà thôi.

Replay Blog Radio: Đợi chờ một tình yêu
Yêu một ai đó, có nghĩa rằng bạn nên chờ đợi. Có thể trái tim của người đó đang bị tổn thương nên nó cần thời gian để lành lại. Đừng nhầm tình yêu với những cơn say nắng, nhưng cùng đừng vì chút rung động đầu đời mà bỏ lỡ mảnh ghép của cuộc đời mình.

Blog Radio 760: Đơn phương cũng có quyền được yêu thương
Vì tình đơn phương không thể nào trải qua những cuộc cãi vã, càng không thể nào nói ra được lời chia tay. Thứ đáng sợ chính là nó giết chết xúc cảm của chúng ta một cách từ từ và dai dẳng theo thời gian.

Đứng trước anh tôi vẫn còn rung động
Đúng với câu người ta hay nói “Có một người tôi không muốn gặp lại, bởi gặp lại tôi sợ mình sẽ rung động”. Và tôi đã như thế, không ngờ lại rung động với một người tưởng chừng rất lạ lại hóa ra quen. Có lẽ dù anh có thay đổi như thế nào thì đứng trước anh tôi vẫn rung động.

Replay Blog Radio: Tình yêu như một hình xăm
Tình yêu giống một hình xăm. Không một ai xóa đi được ký ức, không một ai xóa đi được những yêu thương đã khắc dấu ở trong tim. Xóa nó hoàn toàn, chỉ có thể chấp nhận nỗi đau bung tràn đến không thể thở.

Blog Radio 759: Đôi bàn tay trắng biết lấy gì để yêu em?
Ôm tương tư là thế, ôm hi vọng là thế, dù biết là hão huyền, là viển vông, nhưng ai có thể ngăn cản được thứ thiêng liêng gọi là tình cảm? Cũng chẳng hiểu vì sao cậu thích chị, có lẽ vì chị giàu, chị ngoan, chị dịu dàng,… hay là cả ngàn lí do khác. Thích một người đâu cần lí do đâu.