Giá như có thể ôm ai đó và khóc
2016-04-22 11:10
Tác giả:
Trần Khánh Minh Sơn
Giọng đọc:
Hằng Nga
Tháng 4, những nhịp sống vẫn quay đều theo quỹ đạo mà chẳng níu lại được những gì đã mất. Cũng chỉ là những điều đã xảy ra và rồi ta tình cờ gặp lại. Hóa ra những người tưởng chừng thân thuộc lại bỗng thành xa lạ như chưa từng chạm mặt hay những người nhiều năm rồi không gặp bỗng dưng lại thấy cồn cào đến lạ. Nhiều năm chẳng gặp lại mà bỗng dưng dạt vào một góc thương nhớ cũng thật ngẫu nhiên.
Tình cờ đôi khi ta thấy mình lạc lõng giữa đám đông mà ngỡ như ai nhìn thấy cũng như đang có vẻ hạnh phúc lắm. Hạnh phúc khi ôm khư khư vào lòng mình, nhận hết đắng cay, im lặng và bỏ đi.
Tháng 4, gió vẫn thốc mạnh vào lồng ngực, mặc cho dòng thời gian của chiều trôi trôi vào quá khứ. Ngày của hôm nay sẽ trôi vào quá khứ của ngày mai. Ánh nắng yếu ớt của chiều hôm nay rồi cũng lụi tắt theo những ngày mùa chạm ngõ đang đến. Người sẽ không còn cô đơn vì vẫn còn niềm tin vào một ai đó khác. Một người đã ra đi vào tháng 4 năm ấy, một người biết đâu sẽ lại đến cùng với những thương yêu.

Tháng 4 rồi đó, khi lòng người chộn rộn đến nặng trĩu, có cảm giác như ngừng thở hay muốn dừng lại. Đôi lúc vẫn thường suy nghĩ như vậy, con người mà đâu phải gỗ đá vô tri.
Giá như có ai ngồi ở đằng sau xe
Ôm thật lâu, tựa đầu vào lưng của tôi
Giá như có ai cùng dạo quanh phố xá
Tôi sẽ vui, sẽ hạnh phúc biết bao
Hẹn hò với những cô đơn riêng tôi, một chiều lang thang
Hẹn hò với những mênh mang trong tôi, tình yêu vỡ nát
Bỗng chốc, cảm giác như đang trôi về những dòng thức cảm một thời đã xa. Như người ta vẫn tìm về quá khứ mỗi khi cô đơn. Bỗng chốc, đôi bàn tay như đang run lên một cảm giác mang nhiều thương tổn về một người đã buông tay một người. Bỗng chốc, thấy đời chưa hề an yên như cảm giác hằng mong muốn. Bỗng chốc, thấy ta nhìn lại trong ta và thấy ta trong một kẻ khác ở đâu đó.
Rồi cuộc đời này cũng chỉ là giành giật hết những thương yêu vì lòng ích kỷ của nhau, có phải vậy không? Rồi cuộc đời này cũng bảo với nhau hãy dành dụm những điều đã cũ, góp nhặt thương yêu hàng ngày và chờ cho đủ đầy để đem ra hong phơi vậy thôi. Đôi khi cố bám đuổi thương yêu để nhận lấy nỗi cô đơn thường xuyên đeo bám. Chỉ là cô đơn, như ta muốn… Giá như…

Giá như có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời
Giá như có người ôm tôi mỗi tối
Giá như có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn
Giá như có thể ôm lấy ai và khóc lên
Tháng 4, những cơn mưa như cơn mưa ủ mê tất cả để người đem về những tháng năm vội vã, để những con người đi dưới mưa ngoài kia, sợ hãi chạy trốn, bao nhiêu người trong số họ sẽ đi lướt qua nhau và bao nhiêu người trong số họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa? Người hiểu mình từng đánh mất những cơ hội như thế vì một người từng nằm trọn trong ký ức đã xa xôi.
Tháng 4, một mùa nữa lại về để người với người yêu thương. Dù chỉ là những khoảnh khắc rất đỗi bình thường, yêu là giản đơn, như cần một tin nhắn ta dành cho nhau để hiểu về sự tồn tại trong lòng người này có người kia. Một cái ôm thật chặt để yêu, là sở hữu dù chỉ một thời gian ngắn, ta cũng can tâm. Một chút nước mắt để lấp đầy những mệt mỏi khó khăn. Ta chỉ cần vậy thôi.
Tháng 4, cho một nụ cười dành cho một người đi bên cạnh mình. Cho một thoáng những ngại ngùng nơi ánh mắt mà người từng quen và quên. Cho một lần nghĩ là sẽ chẳng còn nhiều lần khác để nói...Hãy thứ tha và nhận lỗi. Hãy mềm lòng và giữ chặt đừng buông.
Ta chỉ cần vậy thôi.
© Trần Khánh Minh Sơn – blogradio.vn
Thực hiện: Hằng Nga và nhóm sản xuất blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?