Chùm thơ: Tết của những đứa con xa
2017-01-26 00:01
Tác giả:
Phương Trâm (Sầu Đông), Rong Rêu
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh
Tết đến rồi, hãy về nhà đi thôi! (Nguyễn Thị Phương Thúy)
"Tết này cậu có về nhà không?"
"Tết năm nay tớ không về, cậu ạ!"
Đọc tin nhắn mà sao tôi buồn quá
Nỗi buồn nhẹ, mà thấm mãi vào trong.
"Tết này cậu có về nhà không?"
Tôi lại hỏi một người con xa xứ
"Tết không về thì đi đâu cơ chứ?"
Tôi thấy vui, vui từ tận đáy lòng.

Tết về rồi, nhà nhà vẫn đợi mong
Những đứa con xa quê về đoàn tụ
Xuân năm nay vui hơn xuân năm cũ
Con cháu về là trọn vẹn mùa xuân.
Tết về rồi, nhà mình lại quây quần
Bên mâm cơm cúng ông bà tiên tổ
Bạn bè gặp nhau, ôn lại chuyện ngày cũ
Tiếng trẻ thơ rơi kín những góc sân.
Tết về rồi, hãy về nhà đi thôi!
Rồi sau đó, lại đường đời xuôi ngược
Đường đời thênh thang, ta lại bước
Tết sang năm ta lại trở về nhà!
Tết không ở đâu vui bằng cái Tết quê hương. Với những ai xa quê, hẳn sẽ thấm thía hơn cả nỗi nhớ nhà, nhớ quê mỗi độ Tết đến xuân về.
Đón tết quê như những ngày xưa cũ (Rong Rêu)
Tết lại về rộn ràng khắp nơi nơi
Vậy mà con vẫn còn xa ngàn dặm
Đường dài thật dài con bước trong im lặng
Đón xuân về lạc lõng giữa trời tây
Con ước mình như thủa bé thơ ngây
Chạy loanh quanh đòi quà ngày tết đến
Bên vòng tay những người thân yêu mến
Thức suốt đêm dài trông nồi bánh chưng xanh

Bếp lửa hồng ấm áp suốt năm canh
Còn thơ dại con nào đâu hay biết
Những điều giản đơn mà biết bao tha thiết
Lớn lên rồi ta lại dễ lãng quên
Chắc bây giờ mẹ vẫn trằn trọc từng đêm
Căn nhà trống không, hai bóng người lũi thủi
Cha con chắc còn đang bên bếp củi
Có đôi lần, ánh mắt dõi xa xăm
Mẹ vẫn luôn tay xếp đặt chỗ con nằm
Dẫu chiếc giường từ lâu để trống
Bởi bon chen, bộn bề cuộc sống
Con cũng đành cất bước xa quê
Để giờ đây khi mỗi lúc xuân về
Lòng tái tê dõi mắt xa ngàn dặm
Đâu bánh chưng xanh, đào mai đua thắm
Chỉ một vùng trời tuyết trắng mênh mông
Mẹ ơi đừng dõi mắt ngóng trông
Còn chẳng về đâu lại thêm lần lỗi hẹn
Tha thứ cho con vì đã trưởng thành khôn lớn
Vẫn để mắt mẹ hiền thêm những dấu chân chim...
Đón Tết quê như những ngày xưa cũ và mong một mùa xuân đoàn tụ là mơ ước của biết bao nhiêu người. Mơ ước ấy giản dị thôi nhưng không phải ai cũng có cơ hội làm được điều đó.
Mong xuân đoàn tụ (Rong Rêu)
Năm này con đón tết trời tây
Xuân bên này không đào mai rực rỡ
Lạnh tê người, tuyết bốn bề trắng xóa
Con nhớ nhiều cái tết của làng quê
Thèm lắm bữa cơm lúc ở xa mới về
Cùng gia đình quây quần đoàn tụ
Bên chén rượu thơm, chuyện trò đủ thứ
Chen lẫn tiếng cười của đám trẻ thơ
Con thèm lắm những buổi sáng tinh mơ
Phiên chợ quê lúc mặt trời chưa mọc
Những món hàng, tiếng mời chào mộc mạc
Con ấm lòng hơn cả chốn phồn hoa

Mẹ ơi bên này con ở chốn người ta
Nên tết Việt đâu có gì đặc biệt
Bởi người tây vẫn hăng say công việc
Còn người mình cũng việc nọ việc kia
Bởi thế nên giây phút giao thừa
Đâu đoàn viên, đâu niềm vui sum họp
Người quán hàng, người hành nghề đầu bếp
Sáng tinh mơ tất bật đến tối ngày
Con ước mong đến một ngày mai
Một mùa xuân con trở về đoàn tụ
Đón tết quê như những ngày xưa cũ
Rộn tiếng cười như tiếng pháo khai xuân.
Những ngày giáp Tết, ai cũng thu xếp nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về nhà với gia đình. Thấy sắc xuân rộn ràng trên phố, ai cũng thấy bồn chồn, mong ngóng. Bạn đẫ thấy mùa xuân tràn đầy lồng ngực chưa?
Con thấy mùa xuân ngập tràn lồng ngực (Phương Trâm)
Con sẽ về quê mẹ chiều nay
Để đắm mình trong vị say ngày Tết
Chiều hai mươi chín rồi bước chân người mỏi mệt
Kẻ viễn xứ tha hương chỉ mong mỏi trở về
Con thấy vạn thọ khoe hoa trên những nẻo đường quê
Nhà nhà quê mình bỗng đẹp hơn trước đó
Hương bếp lửa quyện đưa vào trong gió
Vương vấn lòng con suốt cả những đêm dài

Cửa ngõ nhà mình Ba trưng mấy chậu mai
Đã bắt đầu nở một vài bông khoe sắc vàng rực rỡ
Đàn gà vương mình, tỉa lại lông, đã qua rồi gió trở
Mong ước mùa xuân đem nắng ấm chan hòa
Có lẽ đến đây hạnh phúc đã vỡ òa
Con thấy mùa xuân như ngập tràn trong lồng ngực
Ôm lấy mẹ, và nụ cười của Ba thân thương hết mực
Mùa xuân về trong căn nhà nhỏ đoàn viên...
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga, Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?