Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trưởng Thành Đáng Giá Bao Nhiêu

2023-04-06 08:20

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Trưởng thành khiến người ta gồng gánh trong mình quá nhiều những cảm xúc mệt mỏi. Âu cũng là do bản thân muốn trốn chạy khỏi thực tế đang quá đỗi phũ phàng, không hẳn là hèn nhát nhưng cũng chưa đủ cứng cỏi để gọi đó là trưởng thành.

***

Đôi khi tự hỏi liệu trưởng thành đáng giá bao nhiêu? Nếu được giá thì bản thân sẽ cam tâm đem cân để bán. Có những thứ, khi còn bé cứ ước mơ lớn lên một chút sẽ thực hiện cho được bằng mọi giá, sẽ tự tay mua cái kẹo, viên bi, sẽ tự chạy xe đến trường, sẽ tự ra ngoài nhưng không cần sự cho phép,… Nhưng khi đã đủ lớn để có thể “tự chủ” mọi vấn đề, bản thân lại muốn co lại đôi phần để được nuông chiều như lúc nhỏ. 

Chiếc kẹo muốn mua cũng đã mua được, nhưng sao nó chẳng ngọt ngào như những ngày xưa cũ. Chắc có lẽ, con người ta đã thấm thía đủ những dư vị của lòng người nên điều cũ cũng đã dần nhạt, nhạt vị ngọt ngào nhưng sao cái gì cũng toàn vị mặn đắng, chua ngoa?

Trái đất cứ xoay vòng nên con người ta cũng không ngừng thay đổi, có người vì những chuyện cũ chưa nguôi nên tâm tình cũng trở nên trầm lặng, khiêm nhường. Có người chọn chốn tình trường để làm trò chơi tiêu khiển hay chiến tích trong những cuộc trò chuyện phiếm, họ mặc kệ những người vì họ mà dụng tâm gầy dựng đêm ngày, rồi họ bảo đó là dĩ nhiên nên cứ mặc định giá trị của bản thân cao hơn đối phương đôi chút. Bùn lầy là nơi nuôi dưỡng sen can trường, nhưng người đời cứ mặc nhiên hoa sen vượt qua số phận để can trường vươn mình đón nắng. Thật phũ phàng vì những điều ta nghe, ta thấy chỉ là những điều đẹp đẽ mà chủ tâm ai đó muốn phơi bày để khoe mẽ với thế gian.

co-gai-cung-hoang-dao-bao-binh-scaled

 

 

Điều gì khiến người ta có thể vượt qua những mệt mỏi, có thể là do họ đã quá quen với cảm giác ấy nên họ có thể phớt lờ nó quá đỗi nhẹ nhàng. Thử hỏi, ai không muốn trong tâm mình được thảnh thơi? Nhưng cuộc sống đơn thuần đâu ai được ưu ái cho những điều dễ dàng thoải mái. Nếu để ý một chút, ta sẽ thấy có những thứ bắt đầu nhưng cũng đồng thời là kết thúc. Một vòng tròn bắt đầu từ dấu chấm, và dấu chấm cũng chính là kết thúc cho một câu chuyện dù vui hay buồn. Biết đặt mình vào đúng vị trí, bản thân sẽ trở nên có giá trị với những điều ta mong muốn, đừng gồng mình vì những thứ tưởng nhưng chắc chắn nhưng khi nhìn lại sao thấy quá đỗi lưng chừng.

Vài điều nhỏ nhoi còn sót lại sau chừng ấy thanh xuân có lẽ là những kỷ niệm ta đánh đổi qua đôi lần vụn vỡ. Đôi bàn tay bé nhỏ đang vào nhau lại tạo ra một vòng tay lớn, đủ lớn để ôm trọn một nỗi buồn to tác. 

Nếu nước mắt có thể vẽ thành tranh thì bức tranh ấy chắc sẽ nhuốm buồn màu của đỗ nát, suy tàn. Con người ta như một nhành hoa hồng dại, được nâng niu thì trở nên mĩ miều, kiêu hãnh, Còn nếu cam chịu ở chốn hoang dại thì trở nên gai góc không ưa người. Suy cho cùng, những gì vượt qua giông bão lúc nào cũng được xem là thứ can trường, cứng cỏi…nhưng nếu dừng lại vài giây để hỏi nếu gục ngã, chênh vênh thì ai sẽ đủ lòng thành đứng lại suy xét rõ tường mọi nguồn cơn?

Chậm đi đôi phần ta đủ thời gian để không phải nói lên hai từ “giá như”, nhưng nếu những điều sai trái không xảy ra ta vĩnh viễn sẽ thấy nó thật mơ hồ, vốn dĩ sứ mệnh của ta trong cuộc đời là nếm trải những điều mới mẻ, cẩn thận chi li từng tí sẽ chẳng bao giờ có những bài học được mang vào sách vở hay nhà trường. Trường học dạy những kiến thức hàn lâm, còn trường đời dạy người ta cách dụng tâm để cạnh người. Không thể phô trương tình thương khi ở cạnh kẻ dối trá, điêu ngoa, cũng chẳng thể thờ ơ, lạnh nhạt với kẻ vì ta mà yêu quý, trân trọng hết lòng.

Hoa dại bên đường đâu cần ai thương hại, chỉ cần người không nhẫn tâm chà đạp là hoa đã cảm kích vô cùng. Đôi khi trong cuộc sống, thứ ta mong mỏi nhiều nhất không phải là được ai đó yêu thương thật nhiều, mà là chỉ cần ai đó không xem thường những gì ta mang đến là cũng đủ nhẹ lòng và thỏa bao kỳ vọng. 

co-gai-cung-hoang-dao-nhe-nhang-scaled_(1)

Một nhà thơ không cần ai đó tấm tắc khen tác phẩm mình hàng giờ liền, tác giả chỉ cần họ hiểu những dụng tâm trong thơ chính là những điều họ muốn trút ra từ tận sâu trong nghĩ suy, họ viết ra để nhẹ lòng chứ thật tâm không phải cần ai khen ngợi.

Trưởng thành khiến người ta gồng gánh trong mình quá nhiều những cảm xúc mệt mỏi. Len lỏi vào tâm tư ta không phải những thứ hào nhoáng thị thành mà là khung cảnh một Sài Gòn thật tĩnh lặng, chọn một góc trong quán trà chanh ngồi lặng im nghe bao điều vỗ về trong tiềm thức. Ta miên man vào những cõi mộng mị tưởng chừng mãi mãi chẳng khi nào được tái hiện trong cuộc sống hằng ngày, gạt tay thấy khóe mắt cay xè ta nhận ra bản thân chưa bao giờ cứng cỏi, ta chỉ mang vỏ bọc gai góc bên mình để mong ai đó không thương hại mà ban phát chút yêu thương. 

Âu cũng là do bản thân muốn trốn chạy khỏi thực tế đang quá đỗi phũ phàng, không hẳn là hèn nhát nhưng cũng chưa đủ cứng cỏi để gọi đó là trưởng thành. Bởi người trưởng thành là người dám yêu cũng dám buông bỏ những gòng xích của mối quan hệ cũ, họ không đeo gông cùm bi lụy từ chuyện cũ qua những chuyện mới bắt đầu, và hơn cả họ nhắc về quá khứ như một quyển sách đã nát nhàu, xếp gọn vào hộc bàn để mặc thời gian phủ mờ từng trang.

co-gai-ai-ky-lanh-manh-scaled

Thời gian mỗi ngày trôi qua cũng 24 giờ nhưng cảm xúc của ta lại không tuân theo quy luật ấy, tâm tư ta thay đổi qua những gì nhìn thấy cũng như những chuyện tận tai nghe. Đôi khi bản thân phải học cách hững hờ vì nếu cứ ôm đồm mọi thứ thì chẳng phút nào được thảnh thơi, chuyện vui sẽ khiến bản thân cười ngay lập tức, còn chuyện buồn cứ như ly rượu càng uống càng ngon, còn say thì âm thầm ngấm vào tâm can trong mỗi đêm trường.

Giá cuộc đời ta là một máy tính được lập trình, chỉ đủ lưu những niềm vui còn nỗi buồn sẽ mất đi sau mỗi lần restart. Cuộc sống sẽ chỉ chất chứa những mảng màu tươi vui hay giai điệu rộn ràng của cuộc sống, cứ mặc nhiên tua qua những thước phim buồn héo hắt để đón nhận những viễn cảnh mới mẻ, nhẹ nhàng. Hay đơn giản, cuộc sống như một cánh rừng sâu thẩm, không ồn ào chỉ âm thầm nuôi lớn, rừng sẽ trở nên tươi mới, dồi dào sau những đợt mưa kéo dài cả ngày, chim muông lại quay về tổ, cây cối lại đâm chồi nảy lộc đón nhận những sự sống mới. Lúc ấy, lòng ta nở ra như những đóa hoa rộn ràng ban sớm, hoa toả hương còn ta toả ra khí chất của “trưởng thành”.

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn

Sản xuất: Thanh Lam

Thiết kế: Hương Giang

Giọng đọc: Hà Diễm

Mời xem thêm chương trình:

Chạm vào yêu ở tuổi 30

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

back to top