Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người cũ từng thương

2023-03-21 09:16

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Ta trưởng thành trong đôi lần vụn vỡ cứ nghĩ bản thân sẽ cứng cỏi, can trường hơn rất nhiều lần nhưng sao cứ bắt đầu một mối quan hệ lại sợ thêm một lần tan vỡ. Gặp hàng nghìn người xa lạ ngoài kia nhưng ta lại không cảm thấy khó chịu như gặp người đã từng bên cạnh ta mỗi tối, bước qua rất nhiều những chông gai nhưng cứ liên quan đến chuyện đôi lứa bản thân lại bật cơ chế rụt rè, như phản xạ tự nhiên khi tay chưa chạm đến nước sôi đã vội rút về.

***

Thử hỏi có ai chưa từng co ro trong mớ bộn bề mỗi khi nghĩ về những điều đã cũ. Nghĩ rồi bất giác nhận ra ta từng khờ khạo biết dường nào, giá như lúc ấy ta không làm những gì đã từng diễn ra trong quá khứ, có phải hiện tại mọi thứ đã khác đi đôi phần. Nhân sinh vốn vô thường, gặp rất nhiều người nhưng nhớ nhung thì chỉ có một vài, vậy mà trời xanh cũng an bài chuyện hợp tan làm chua xót mỗi khi nhắc nhớ.

Đêm về, tiếng thời gian như hững hờ khẽ chạm vào những vết hoen mờ của tháng năm tưởng chừng như tươi đẹp. Đóa phong lan khẽ lay bên hiên nhà cũng trở nên lạnh lẽo đến không ngờ, trách người đến sai thời điểm hay trách ta-kẻ khù khờ không nhận ra đã từng rất thương.

Có ai trên đời chưa từng nhận mình là nạn nhân trong câu chuyện bản thân đi kể với người, ta cứ luyên thuyên mọi điểm xấu của đối phương với bạn bè nhưng chưa từng dừng lại để đối hoài những điểm tốt. Ta quên việc bản thân từng cảm mến ai đó như cách đoá hoa quỳnh đang phất phơ toả hương trong gió làm người cứng cỏi cách mấy cũng xiêu lòng.

neu-hom-nay-la-ngay-cuoi-cung-hay-noi-xin-loi-tha-thu-va-cam-on-758x509

Giá như khoảnh khắc ấy ta lưu giữ vào vùng nhớ ưu tiên, thì có lẽ đối phương có bao nhiêu điểm trừ cũng không làm ta nản lòng mà lỡ làm vụt mất. Ta quen thói cạnh người nên cứ nghĩ những gì họ làm là dĩ nhiên, ừ thì dĩ nhiên! Dĩ nhiên khi cảm nhận mình không còn quan trọng thì tất yếu họ sẽ chọn rời đi.

Một đứa trẻ, khi nhận được chiếc kẹo mút đầu tiên sẽ ríu rít cảm ơn người cho và không ngại ngùng đi khoe với chúng bạn. Nhưng nếu mỗi ngày, đứa trẻ ấy cũng nhận được những chiếc kẹo như ngày đầu thì việc nhận kẹo lại được xem là lẽ thường tình, chúng không còn hào hứng đi khoe mẻ với bạn bè…hay thậm chí thờ ơ, phớt lờ nếu xung quanh chúng còn có nhiều thứ còn mới mẻ hơn nhiều.

Chúng ta hay bảo bản thân đã lớn, đủ trưởng thành để có thể chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã gây ra. Nhưng chưa một lần chúng ta chấp nhận bản thân vụn về biết nhường nào khi đã để đánh mất những thứ từng thuộc về. Bàn tay người trưởng thành lớn lắm, nên đâu nắm được những thứ con con trong những vụn vặt đời thường. 

Lúc mới quen, một cái nắm tay nhẹ nhàng cũng đủ làm cả hai mất ngủ hết một đêm dài, một chút nhớ nhung cũng đủ khiến bản thân trở nên phát cáu không tập trung nổi cho việc gì. Thời gian ấy, chúng ta khác gì đứa trẻ được cho quà? Cứ muốn thời gian trôi qua thật nhanh để gặp lại người ấy rồi lại vô tư kể nhau nghe một ngày của cả hai bộn bề như thể không nói lúc này sẽ chẳng bao giờ có dịp nữa cả. Khoảnh khắc ấy tràn vào khung hình thanh xuân như cố làm tươi sáng hơn bức hoạ của sự trưởng thành, có hối hả, có mừng vui thì cũng có những bộn bề, buồn bã của lẽ thường tình.

Khi trưởng thành, thứ ta nhận lại là những kỷ niệm, nhưng thứ ta mất đi lại chính là người cùng ta viết nên kỷ niệm. Thật quá khó để nhận ra đối phương quan trọng với  ta như thế nào nếu chưa từng mất đi, bạn sẽ không thèm nhớ mùi hương hoa diên vĩ nếu trong nhà có vài chậu được chăm sóc mỗi ngày, hương hoa cứ len lỏi vào từng lam cửa rồi se lại lắng đọng vào trong lòng. Nhưng nếu một ngày bạn thức dậy, hương hoa ngạt ngào bao ngày đã dần lụi tàn, màu tím ban sơ nay cũng nhạt dần thì lúc đó tâm trí lại đau đáu tìm mọi cách cứu vãn trong nghẹn ngào, tuyệt vọng. 

tuong-khuon-mat-cua-co-nang-co-so-suong-tram-be-758x518

Chuyện tình cảm cũng vậy, nếu cho rằng ai đó yêu ta sẽ ở bên ta là điều dĩ nhiên thì có lẽ bạn đã sai lầm, yêu nhau không phải nghĩa vụ và trách nhiệm của một người, giống như việc hoa diên vĩ sẽ không có quyền lụi tàn khi được bạn chăm bẵm mỗi ngày, bởi lẽ quy luật thời gian chưa từng vì chuyện của một ai mà thay đổi.

Đôi khi nép mình vào cửa sổ nhìn ra ngoài kia thấy bầu trời cao rộng rồi nỗi buồn không biết từ đâu lại ùa về, cảm giác như bản thân lỗi đi một nhịp dù rằng đó là chuyện đã phủ mờ màu của quá khứ. Khi ai hỏi thấy thế nào sau chia tay? Miệng thốt ra câu “bình thường” nhưng tim lại bất giác nhói lên như kẻ nào vừa bóp chặt. Ta cứ vậy, mang cho mình lớp mặt nạ thật cứng cỏi để kẻ khác không thấy  được bản thân ở phiên bản yếu mềm, ta chọn cách núp sau những nụ cười là cơn đau xé lòng khi vô tình ai kia chạm tay vào vết xước, rồi khi một mình lớp mặt nạ được tháo ra ta trở thành một chú cá giữa đại dương xanh thẳm vùng vẫy dưới bầu trời, dưới mặt biển nhưng sao cũng quá đỗi muộn phiền.

Nhắc về người cũ có lẽ ai cũng sẽ đôi lần né tránh, tránh kể về nhau vì muốn cho nhau một cơ hội được đối xử tử tế với người, tránh làm người khác thương hại mình vì biết đâu ta vô tình biến mình thành nạn nhân, và cũng tránh để bản thân lần nữa đánh thức sự thờ ơ, căn cớ của một mối quan hệ lụi tàn. 

Ta trưởng thành trong đôi lần vụn vỡ cứ nghĩ bản thân sẽ cứng cỏi, can trường hơn rất nhiều lần nhưng sao cứ bắt đầu một mối quan hệ lại sợ thêm một lần tan vỡ. Gặp hàng nghìn người xa lạ ngoài kia nhưng ta lại không cảm thấy khó chịu như gặp người đã từng bên cạnh ta mỗi tối, bước qua rất nhiều những chông gai nhưng cứ liên quan đến chuyện đôi lứa bản thân lại bật cơ chế rụt rè, như phản xạ tự nhiên khi tay chưa chạm đến nước sôi đã vội rút về.

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn    

Sản xuất: Thanh Lam

Giọng đọc: Hà Diễm

Thiết kế: Hương Giang

Mời xem thêm chương trình:

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin             

 

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top