Gặp Nhau Là Ý Trời, Bên Nhau Là Ý Người
2023-04-04 09:32
Tác giả:
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Cứ thế, ngày qua ngày chúng tôi càng thân thiết hơn, có nhiều kỉ niệm đẹp khó phai: cậu kèm tôi học; tôi dạy cậu vẽ; cậu an ủi tôi khi tôi buồn; cả hai cùng thức để chúc mừng năm mới, sinh nhật nhau;... Thật chẳng muốn quên tí nào cả.
***
Mỗi người chúng ta, ai rồi cũng có cuộc sống riêng của chính bản thân mình. Và đương nhiên cả tôi và chàng trai ấy cũng không là ngoại lệ trong số đó. Cho dù đã từng xem đối phương là một phần quan trọng của mình thì hiện tại và tương lai cũng sẽ không thể nắm tay rồi cùng nhau đi hết quãng đường còn lại được nữa.
Tôi và cậu ấy gặp nhau khi cả hai đang ở tuổi 17 - cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, cái tuổi biết rung động, quan tâm đến bạn khác giới. Cậu là một người khá hoàn mĩ, đẹp trai có, học giỏi có, ấm áp có,... Dường như ông trời đã dành tặng hết tất cả những gì đẹp nhất của con người để tạo ra con người cậu ấy. Chúng tôi đã từng coi nhau là cuộc sống của mình, tưởng rằng sẽ là một mảnh ghép hoàn hảo trong trái tim người kia. Nhưng thật tiếc rằng bây giờ đã khác, người ấy không còn là của riêng mình tôi nữa rồi. Hai người chúng tôi từ người lạ thành bạn thân, rồi là người yêu của nhau mà cuối cùng lại dừng lại ở ba chữ “người thương cũ”.
Còn nhớ tôi gặp cậu trong một buổi chiều mưa tầm tã khi tôi đang vội vã chạy từ trường về nhà. Trước lúc đó, trong phòng học, tôi đang ngẩn ngơ ngắm nhìn bên ngoài khung cửa sổ thấy trời chợt chuyển mây đen. Lúc gần tan học, cơn mưa rào ập đến, tôi chợt nhớ ra mình quên mang ô... Tôi chán nản nghĩ đến cảnh phải ở lại trường đứng chờ cho mưa tạnh mới có thể về. Xui xẻo thay, mưa không có dấu hiệu ngớt mà càng lúc mưa càng to hơn và muộn hơn nên buộc tôi phải liều mình chạy về nhà. Vừa mới chạy ra đến cổng, chân tôi đột nhiên vấp phải hòn đá cộng thêm đường đang trơn nữa làm tôi bị ngã đến đau điếng.Tôi đã cố để đứng dậy nhưng lại không thể, do mọi người ở trường đã về hết nên chẳng còn ai để tôi nhờ giúp đỡ cả.
Đang loay hoay không biết phải làm gì thì truyền bên tai tôi có một giọng nói trầm ấm, lo lắng hỏi tôi: “Cậu có sao không? Để tôi giúp cậu đứng lên nhé!” Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì lại bị thu hút bởi vẻ đẹp dịu dàng của cậu. Vẫn còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp hút hồn ấy thì cậu lại cất tiếng hỏi: “Nhà cậu hình như gần đây. Tôi thấy chân cậu bị như thế này chắc khó đi được lắm, hay bây giờ cậu chỉ đường để tôi cõng về được không?” Thật hay mơ đây, tại sao cậu ấy có thể dịu dàng đến vậy chứ. Tôi ấp úng, có chút hơi ngại ngùng: “Ừ...m... Cảm ơn cậu nhé, vậy làm phiền cậu phải cõng mình về rồi”. Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau, hỏi ra mới biết cậu ấy có người quen ở gần nhà tôi nên gửi xe ở đấy rồi đi bộ ra trường, và cậu còn học lớp kế bên mà giờ tôi mới nhận ra. Suốt lúc ở trên lưng cậu trai này, thỉnh thoảng tôi không nhịn được mà quay sang nhìn trộm vài cái, chưa bao giờ tôi muốn quãng đường từ trường về nhà xa thật xa, tôi muốn được gần gũi, trở thành một người bạn của cậu. Về đến nhà, tôi cảm ơn và cả hai để lại phương thức liên lạc cho đối phương.
Từ đó, ngày nào cũng vậy chúng tôi cùng nhau đi học, chia sẻ những tâm sự của bản thân cho người kia. Những lúc bên cạnh nhau như vậy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để tận hưởng những giây phút vui vẻ, để được ngắm nụ cười, để có thể hiểu cậu ấy hơn. Cứ thế, ngày qua ngày chúng tôi càng thân thiết hơn, có nhiều kỉ niệm đẹp khó phai: cậu kèm tôi học; tôi dạy cậu vẽ; cậu an ủi tôi khi tôi buồn; cả hai cùng thức để chúc mừng năm mới, sinh nhật nhau;... Thật chẳng muốn quên tí nào cả.
Dần dần, hai đứa cứ thế mà vượt qua mức tình bạn thân thiết để tiến xa hơn. Thật sự cậu đã khiến tôi yêu và thương cậu một cách đậm sâu. Trong tình yêu, lúc đấy tôi thấy thật may mắn khi có cậu là bạn đồng hành, cậu luôn nhắc nhở tôi đi ngủ sớm, cậu lúc nào cũng lo lắng khi tôi bị gì đó, mỉm cười vui vẻ khi thấy tôi vui. Chúng tôi yêu nhau bao đôi tình nhân khác, cũng đi chơi, cũng nắm tay,... Nhưng điều khác biệt đó chính là một tình yêu âm thầm, không ai biết ngoài hai người, với lí do bố mẹ cậu không đồng ý cho cậu yêu khi đang ở tuổi này. Là một người hoàn hảo nên xung quanh cậu có biết bao nhiêu con gái tốt hơn tôi ngỏ lời tỏ tình, theo đuổi. Còn tôi, đôi khi ngồi suy nghĩ mà tự thấy mình mặc cảm bởi bản thân chẳng có gì, xinh đẹp không, học hành bình thường, làm gì cũng vụng về cả. Đôi khi tôi bộc bạch rằng tôi sợ tôi không xứng với cậu thì cậu ôm tôi và bảo:
- Đừng như vậy, cậu là người có nhiều điểm tốt lắm chứ, sao phải sợ nào. Tớ biết rằng đôi khi cậu muốn nói cho tất cả mọi người biết chúng ta là người yêu bởi có nhiều bạn nữ quanh tớ. Tớ sẽ không thích ai khác ngoài cậu đâu. Đợi thêm một thời gian nữa chúng ta sẽ công khai được không? Nhớ này, tình yêu của chúng ta như đóa quỳnh âm thầm nhưng khi nở thì rực rỡ nhất. Và mãi mãi trái tim tớ chỉ hướng về cậu thôi!
Đúng thật tình yêu ta như đóa quỳnh, mới chớm nở đã tàn. Và trên đời này làm gì có thứ nào gọi là “mãi mãi” chứ. Người ta nói cũng đâu có sai “Đàn ông yêu bằng mắt”. Cái ngày tôi không mong muốn đã đến, cậu nói lời xin lỗi và chia tay tôi bởi cậu trong lòng đã có người khác - một cô gái xinh đẹp, giỏi giang hơn tôi gấp nhiều lần. Biết rằng ngày này sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến, tôi vẫn “vui vẻ” chấp nhận lời để nghị đau lòng ấy và chúc cậu hạnh phúc. Lạ thật đấy, chúng ta vô tình gặp nhau ở một trận mưa xối xả nhưng lại nói lời xa nhau vào một ngày trời trong xanh, nhiều mây đến xao xuyến lòng người.
Sau ngày hôm đấy quá khứ về cậu cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi không thôi, tôi luôn nhớ cậu, tôi đau đớn lắm chứ, cậu là người đầu tiên làm tôi rung động, làm tôi yêu một cách đậm sâu. Tôi không trách móc hay hận cậu vì cậu cũng cần có cuộc sống của bản thân, làm sao tôi có thể ép cậu bên cạnh mình mãi được bởi đó là điều cậu không muốn. Nếu chăng có bắt buộc cậu ấy ở cạnh mình đi nữa thì tôi cũng chỉ giữ được thể xác của cậu, còn trái tim ấy thì cũng chẳng thuộc về tôi nữa. Vì thế nên tôi chọn cách buông bỏ và lùi về phía sau để cậu ấy là chính mình, để con tim đó sẽ thuộc về đúng nơi của nó. Cảm ơn cậu trong suốt thời gian qua ấy đã làm khiến tôi vui vẻ, chắc chắn tôi sẽ không quên những kí ức đẹp đẽ của hai chúng ta khi còn bên nhau.Tạm biệt nhé, người tôi yêu!
Có ai chia tay mối tình đầu mà không buồn, không nhớ, không lụy về họ đâu. Mà cho dù như thế chúng ta phải học cách chấp nhận sự thật rồi tiếp tục vui vẻ để sống cho tốt. Chia tay chưa chắc đã xấu, chia tay để ta có thêm trải nghiệm, để ta có thêm những mối quan hệ mới, tìm được người phù hợp hơn với mình so với người cũ. Chúng ta ai rồi cũng sẽ khác, cả cậu và tôi cũng vậy, việc cần làm là đứng lên đi tiếp, bước qua giới hạn của bản thân để chinh phục những điều mới. Hãy luôn mỉm cười, đặt bản thân mình lên trước tiên nhé.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Sản xuất: Thanh Lam
Thiết kế: Hương Giang
Giọng đọc: Hà Diễm
Mời xem thêm chương trình:
Ở nơi đó, chắc chắn có người thương tôi rất thật
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?