Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngược thời gian về với ngày xưa

2018-05-27 01:47

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

“Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông”

Cái mênh mông ấy khiến đầu tôi trống rỗng, ngồi trên xe tôi chẳng thể nhớ được cách đây mấy tiếng đồng hồ tôi là ai, làm gì… Ấy vậy mà lại nhớ rất rõ hơn 10 năm trước tôi ở đâu, tôi mơ ước điều chi.

***

Hơn 10 năm ở Sài Gòn, mỗi năm tôi chỉ về quê được một dịp. Đợt này tôi có việc về Huế, nên nhân tiện tôi tranh thủ ra Quảng Bình thăm nhà luôn. Thời gian ít ỏi, tôi đến bến xe từ sớm để bắt chuyến gần nhất. Xe càng chạy trời càng chập choạng tối, hai bên đường cảnh vật nhá nhem, im lìm, có phần tiêu điều, xác xơ, lâu lâu mới le lói lên một vài ánh đèn của những nhà ở ven quốc lộ. Tôi cảm giác như không phải tôi chỉ đang ngược đường về nhà, mà tôi đang ngược cả thời gian về với cái năm mười mấy tuổi lúc tôi ra đi. Cảnh vật vẫn vậy, vẫn âm thanh màu sắc đó gợi nhắc cho tôi những chuyện ngày xưa.

Năm 2005, lúc mới vào Sài Gòn, mỗi khi ai hỏi tôi quê ở đâu, tôi trả lời “Quảng Bình” là y như rằng rất ít người biết. Tôi nhớ hiếm hoi có người biết thì lại kể ngược cho tôi câu chuyện rằng: hơn 20 năm trước, chú đi công tác gặp mùa hạn, ghé nhà dân xin nước, dân cho, nhưng khi chú định lấy nước rửa chân thì dân nói: “Uống thì được, rửa chân thì không”. Hèn gì người ta nói: “Quảng Bình là đất ô châu, ai đi đến đó quãy bầu về không”. Nói vậy rồi chú cười, tôi cũng cười nhưng cười cho cái sự dễ thương của dân quê tôi. Mùa hạn miền Trung vốn có tiếng là khắc nghiệt, ngày mai họ không biết có còn nước để uống không nhưng hôm nay vẫn nhường những giọt nước ít ỏi cho khách. Chính nhờ cái đất “Ô châu” nghèo nàn ấy mà chúng tôi “quãy” vào hành trang cho mình biết bao nhiêu sự cảm thông, chịu đựng và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

Vẩn vơ, tôi nghĩ đến mình bằng những vòng xe bất tận cho hết quãng đường gần 180km dù biết rõ rằng kỉ niệm cũ vẫn nằm yên một góc, còn thời gian sẽ mãi mãi không về. Vốn sinh ra ở một tỉnh nghèo, ba mẹ tôi lại là nông dân thứ thiệt nên đôi khi mảnh đất nơi chôn rau cắt rốn là mảnh đất mỗi lần nhớ đến lại thấy ngậm ngùi. Là miền đất nhớ chỉ biết thương, chứ không thể là miền đất hứa cho cái thứ gọi là tương lai… Chị em chúng tôi như những con chim non gắng bay về phương Nam tránh bão, tránh bão nghèo, bão nắng, bão mưa... Tránh bão nào không biết, chỉ biết mỗi lần nghe tin không tốt về quê hương, gia đình, bằng hữu…lại thấy như bão nó dội thẳng vào lòng mình, cảm giác nặng nề, ngổn ngang, bừa bộn và chạm đáy. Mỗi lần như vậy, chị em tôi hay tự nhủ rằng: “Thôi thì, ở đâu nuôi sống được mình ở đó là quê hương”, nhưng sâu thẳm tâm hồn chúng tôi khát tiếng ầu ơ thuở bé giữa trưa hè đầy gió lào khô hanh của mẹ, da diết nhớ mùi lúa non ngào ngạt khi chạy theo cha ra cánh đồng xanh ngát, khao khát đầu trần chân đất lang thang giữa đồi chè đầy nắng. Và nhớ nhung lắm những lần chị em lục lọi khắp vườn rồi reo lên trong veo như thuở lên mười: “Mít rụng rồi mạ ơi!”


Xe dừng trả dần khách rồi lăn bánh, bỗng nhiên tôi phát hiện ra chị chưa có ở trên xe, nãy tài xế hỏi điểm dừng tôi có nghe thấy thì rõ ràng chưa tới nhà chị. Bất giác tôi la lên:

- Chưa đủ người chú ơi!

Trời đã tối, ai cũng nôn nóng muốn về nhà nên tài xế xẵng giọng hỏi:

- Ai? Đi đâu rồi?

Tôi đang bối rối không biết trả lời sao trong khi xe thì cứ dần dần lăn bánh, tôi sợ người người phụ nữ ngồi cạnh lỡ xe giờ này thì khổ. Bỗng nhiên từ đằng sau có tiếng người vừa chạy hớt hả vừa gọi xe dừng lại. Người phụ nữ leo lên được xe, ngồi xuống thở hổn hển. Tài xế nhăn nhó:

- Nhà ở đâu đây mà xuống? Hả?

Người phụ nữ nọ tần ngần, nói lí nhí trong hơi thở gấp gáp:

- Mua cho thằng cu chai nước ngọt...

Nói xong chị nhét chai nước vào túi, ôm trước bụng, mắt nhắm nghiền và xiêu vẹo dựa đầu vào cửa sổ. Vậy đó, người mẹ có thể hững hờ với bản thân mình nhưng không bao giờ hững hờ với những ước muốn của con cái, dù là những ước muốn nhỏ nhoi, bất kể là gì, chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ không bao giờ từ chối. Bỗng nhiên tôi thấy nghẹn ngào, tôi nhớ lại tuổi thơ mình, những món đồ mỗi lần mẹ đi xa về, biết đâu nó cũng từ hoàn cảnh như thế mà ra? Những người mẹ cứ vậy đứng lên chống đỡ mọi giông bão cuộc đời để con thơ có được điều tốt đẹp nhất. Mải miết lội ngược dòng số phận, bươn chải, hy sinh trong âm thầm đến nỗi một ngày nhìn lại, không thể nhớ được rằng mình đã từng có một thời tuổi trẻ như thế!


Quê hương và mẹ là những điều bình dị chân thật như vậy, xuôi ngược dòng đời thế nào đi nữa, tâm hồn có hoen ố đi bao nhiêu phần thì cũng không gì có thể thay đổi được tình cảm thiêng liêng ấy. Người phụ nữ kia sẽ về nhà, bữa cơm của “thằng cu” nấu có thể chẳng có gì để ăn, có thể sống, có thể cháy nhưng chắc chắn bữa ăn sẽ có tiếng cười. Vì tôi biết chắc người phụ nữ ấy sẽ nén bệnh tật, nén lo lắng, để cho con vừa uống nước ngọt vừa cười, vì mẹ tôi hồi xưa cũng thế, mọi người mẹ đều hy sinh như thế… Tiếng cười trong những hoàn cảnh khó khăn mà mọi người dành cho nhau là tiếng cười vô giá, có tiếng lòng mẹ… là không biết đến bao giờ những người con mới hiểu hết được thôi!

Người ta thường nói:

“Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp

Quê nhà một góc nhớ mênh mông”

Cái mênh mông ấy khiến đầu tôi trống rỗng, ngồi trên xe tôi chẳng thể nhớ được cách đây mấy tiếng đồng hồ tôi là ai, làm gì… Ấy vậy mà lại nhớ rất rõ hơn 10 năm trước tôi ở đâu, tôi mơ ước điều chi. Quê hương đã đùm bọc sản sinh ra con cá mớ rau, cho ba mẹ tôi nuôi chúng tôi thành người. Giờ đây khi thời gian vất vả đã qua đi, chúng tôi mang ơn cha mẹ vạn kiếp thì cũng mang ơn quê hương vạn lần. Có thể trời rất tối, có thể đời không tươi sáng gì…nhưng người ta vẫn tìm về được với quê hương, với căn nhà nhỏ có ba mẹ bên mâm cơm gừng cay muối mặn chờ đợi. Tôi có thể, bạn thì sao?

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

  • Giọng đọc: Lan Phương
  • Biên tập: Đoàn Hòa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top