Cuộc đời như giấc chiêm bao
2019-09-08 01:10
Tác giả: Huy Phước Giọng đọc: Radio Online Team
blogradio.vn - Con người hình như ngớ ngẩn nhất là sự mải mê. Khi ngoảnh mặt lại, cơn mưa rào đầu mùa đã lép xẹp bong bóng, con mối bay đi bay về rách toang đôi cánh ngã dúi ngã dụi vào những bờ tường bê tông.
***
Người ta vẫn nghĩ rằng ở quê rất nghèo. Sẽ chẳng có được những căn nhà cao tầng, chẳng có đường phố đầy ánh đèn, chẳng có những khu chung cư hay trung tâm thương mại mát lạnh, thơm lừng. Thế nhưng quê tôi không nghèo như cách người ta thường nghĩ. Quê tôi giàu có những đêm trăng xanh, những dòng sông bốn mùa đục đỏ những câu hát mẹ ru vắt vẻo trưa hè những bụi duối ruộm vàng chín từ đầu làng cuối xóm…
Mùa hè quê tôi không oi ả như cách người ta thường nhớ. Quê tôi mát lạnh sau những cơn mưa đầu mùa. Những sớm mai thần tiên khi nắng vàng chưa kịp phơi mình trên mái nhà ẩm ướt, khi con chào mào chưa kịp chu mỏ trên những cành na dại khờ mở mắt. Ở những bờ bụi mà bọn thằn lằn chưa kịp dụi mi những bông hoa duối đã bật nhụy tinh khôi lúc nào. Hẳn là thế rồi hoa duối không đẹp quyến rũ, nhưng mang một vẻ giản dị, chúm chím mỏng manh hiền hậu như nụ cười cô thôn nữ. Trăm ngàn đứa con gái thích thú với tay rẽ ngang tán lá xanh rì thô ráp, cố tìm những đóa hoa vàng ươm hay trắng xanh, đẹp nhất rồi cài nhẹ lên mái tóc hay tết hoa chơi trò cô dâu, chú rể.
Đúng là một trò chơi ngớ ngẩn mà găm sâu vào ký ức như những mảnh đạn của người lớn vụng về đau nhói sau thời chiến tranh. Ngót 30 năm rồi cách xa mùa duối chín, đến giờ tôi vẫn thèm được trèo lên những cành duối kia để tận tay hái những quả vàng đang mọng, để được thêm một lần thưởng thức vị ngọt lịm như những viên kẹo thần kì mà một thời tuổi thơ cứ nhấm nháp hoài không ngán. Ơi những mùa duối tuổi thơ, 30 năm rồi ta đã để mi đói nắng, đói gió, đói ngơ đói ngác những bàn tay.
Không như bây giờ, thời trẻ con của chúng tôi ngày xưa đố đứa nào cưỡng nổi những quả duối mọng vàng sáng bóng trong những buổi trưa hè lêu lổng đầu sông ngọn nguồn. Nó đương nhiên có giá trị hơn những thanh sô cô la của bọn trẻ con phố thị ngày nay.
Còn gì tuyệt bằng được ngồi dưới bóng duối, vi vu cùng tiếng chim véo von và hàn huyên những câu chuyện không đầu không đuôi với đám bạn cùng trang lứa? Dưới cây duối già giống như một thế giới cổ tích, là nơi chúng tôi tụm ba tụm bảy tâm tình chuyện trường lớp, kể về những ước mơ đẹp đẽ sau này hay chơi đùa, hò reo cả một góc xóm nhỏ vốn dĩ yên bình…
Hồi tưởng ư? Hồi tưởng nhiều đâu phải đã tốt. Những mùa duối chín nao lòng nhức ruột ấy đã qua lâu rồi. Chúng đói sớm mưa, chúng đói bọn thằn lằn vươn mồm thè lưỡi, đói bọn chào mào chu mỏ, chúng đói những bàn tay tinh nghịch, chúng đói nắng vàng. Có những buổi trưa hè chợp mắt ở một nơi rất xa, những giấc mơ vội vã, chỉ loáng thoáng thấy những quả duối vàng từng chùm từng chùm đong đưa đong đưa. Vẳng nghe thắc thỏm con chào mào kêu, con vành khuyên gọi, con sẻ nâu về đâu về sau, những tiếng chim rơi xuống vực sâu, những quả duối chín vàng tan chảy vào nắng, lặn mất vào tiếng còi xe pem pem ngớ ngẩn thị thành. Thế là tỉnh dậy tiếc nuối khốn khổ mơ màng.
Đời người cũng như quả duối chín cây, nhỏ bé xấu xí mà ngọt lừ, càng lớn càng đẹp càng căng da mọng thịt lại nhạt hoen hoét vô duyên. Bạn có tin không, quả thật như vậy đấy, vì tôi biết chuyện của duối, tôi biết những điều con dế mèn thầm thì rả rích dưới hang sâu. Bao năm rồi mùa duối ngọt vào đâu? Bao năm rồi, duối chẳng ngọt vào đâu, chỉ có miền kí ức còn mênh mang duối, chỉ có con thằn lằn trơ mắt lên nhìn trời ngửa cổ nhớ hương thơm vị ngọt của duối. Con thằn lằn chết rồi. Ngày xưa tôi gọi nó là con rắn ba vải, không biết gọi vậy có gì sai không. Tôi lớn quá nhanh, giờ này đã hình như đã bốn mươi bốn mốt rồi.
Chết chửa, ai đã đánh cắp thời gian của tôi. Khi còn bé con đứa nào cũng mong mình thật nhanh thật nhanh để làm người lớn, để đi, để bay nhảy, để như con chim lảnh lót khe trời.
Vậy đấy, bao nhiêu mùa duối chín tôi đã quên, mải mê lớn, mải mê đi, mải mê làm những điều ngớ ngẩn. Con người hình như ngớ ngẩn nhất là sự mải mê. Khi ngoảnh mặt lại, cơn mưa rào đầu mùa đã lép xẹp bong bóng, con mối bay đi bay về rách toang đôi cánh ngã dúi ngã dụi vào những bờ tường bê tông.
Mùa hè bây giờ cong cớn, chim muông dằn vặt trên những đường dây điện chạy ngang chạy dọc. Tôi lấy đâu tiền tỉ để rước chậu duối cảnh về nhà. Ở nơi nào đó phải chăng vẫn có những cây duối vàng đói nắng… Cuộc đời lằng nhằng chiêm bao. Có đôi khi ước được ngã vào bờ bụi nhà quê tôi tha thẩn hát, tôi ngơ ngẩn cười. Ai là ai của chiêm bao…
© Huy Phước – blogradio.vn
Giọng đọc: Hiển Vi
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Tuổi thơ và những ngọn đèn dầu không tắt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.