Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyến xe nào đưa ta về với ngày xưa

2019-09-04 01:05

Tác giả: Ngọc Minh, Võ Nguyễn Ngọc Dung Giọng đọc: Radio Online Team

blogradio.vn - Tuổi thơ là những tháng ngày chẳng lo chẳng nghĩ, đặt lưng xuống đó rồi ngủ đó, chẳng phải gác tay lên trán và chở theo bao nỗi lo ngày mai ra sao hay những tiếng thở dài đánh thức cả một màn đêm tĩnh lặng. Tuổi thơ là những năm tháng vô lo vô nghĩ, vô tư cứ mãi chơi đùa cùng đám bạn trong xóm mà có đôi lần khiến cha mẹ phải buồn lòng. Tuổi thơ là những năm tháng khóc cười lẫn lộn với trận đòn tơi tả rồi lại cười đó. Những khoảng trời ấy mãi mãi nằm lại trong kí ức của mỗi người, sờ không được, nắm cũng không xong, chỉ có thể nhớ về.

***

Cuộc đời của chúng ta sẽ lên rất nhiều chuyến xe. Chuyến xe của sự trưởng thành. Chuyến xe đi đến một thành phố khác cùng với bao hoài bão và ước mơ. Hay có cả những chuyến đi để trở về quê cũ sau nhiều năm xa cách. Nhưng chỉ có một chuyến xe mà mãi mãi chúng ta không bao giờ đi được, đó là hành trình trở về tuổi thơ, trở về những năm tháng với những kí ức trong trẻo và ngô nghê.

Tuổi thơ của mỗi người là những khoảng trời khác nhau. Đó có thể là là những miền kí ức trong trẻo như những giọt sương sớm mai hay có những người sống trong một tuổi thơ không được như ý muốn. Nhưng tất cả suy cho cùng dù có đi đâu hay về đâu, mỗi người trong chúng ta vẫn nhớ về những năm tháng kí ức ấy, những năm tháng đã dạy chúng ta rất nhiều điều quý báu.

Tuổi thơ là những tháng ngày chẳng lo chẳng nghĩ, đặt lưng xuống đó rồi ngủ đó, chẳng phải gác tay lên trán và chở theo bao nỗi lo ngày mai ra sao hay những tiếng thở dài đánh thức cả một màn đêm tĩnh lặng. Tuổi thơ là những năm tháng vô lo vô nghĩ, vô tư cứ mãi chơi đùa cùng đám bạn trong xóm mà có đôi lần khiến cha mẹ phải buồn lòng. Tuổi thơ là những năm tháng khóc cười lẫn lộn với trận đòn tơi tả rồi lại cười đó. Những khoảng trời ấy mãi mãi nằm lại trong kí ức của mỗi người, sờ không được, nắm cũng không xong, chỉ có thể nhớ về.

Chiều nay, trời mưa rất to. Ngồi trong nhà nhìn ra hiên cửa và tự hỏi rằng không biết từ bao giờ mình lại thờ ơ với những cơn mưa như thế? Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần trời chuyển mưa, mây kéo về ùn ùn, tụi nhỏ trong sớm kéo lại và cùng tắm mưa với nhau, quậy một trận tơi tả dưới màn mưa lạnh ngắt. Lạnh lắm, đứa nào cũng có rúm nhưng vẫn không chịu về, chỉ đợi đến khi ba của một đứa trong nhóm xách cây chổi lông gà ra, thế là cả đám bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Rồi những khi chiều về ngập gió và nắng, cả đám lại kéo nhau đi thả diều, bắt bướm. Đứa nào cũng muốn diều của mình bay cao nhất, rồi nhìn lên trời chẳng rời mắt. Những chú diều như mang theo bao ước mơ ngày nhỏ của mỗi đứa, mong muốn mình được bay cao bay xa đến những vùng trời mới. Rồi bây giờ đứa nào cũng có cho mình những công việc riêng, những cuộc sống riêng mà không biết bao giờ nhưng cũng có lẽ là chẳng bao giờ lại được tắm mưa hay cùng thả diều như thế.

Tuổi thơ là thế đấy, có đi mà chẳng có về. Ngày nhỏ mình mong ước thành người lớn để làm những điều mình muốn, bây giờ lớn rồi lại ước nhỏ lại và trở về bên vòng tay cha mẹ với những ngày tháng bình yên như thế. Ngày đó đã xa, đã xa chúng ta như thế đó….

© Võ Nguyễn Ngọc Dung – blogradio.vn

Người ta vẫn thường nhớ về tuổi thơ của mình với những kỷ niệm trong trẻo, ngây thơ và dễ thương nhất. Bởi vì đó chính là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, là những tháng ngày còn có thể vô tư, chẳng phải bận tâm với những mối quan hệ xã hội, với những cơm áo gạo tiền.

Bởi thế, tuổi thơ chính là hoài niệm đẹp nhất trong đời mà ai cũng khắc khoải nhớ mong như những dòng tâm sự của bạn tác giả sau:

Ai cũng đã từng có tuổi thơ

Tuổi thơ là khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ mà chẳng cần bận tâm thế giới ngoài kia đang ra sao, không sổ sách, không deadline. Có lẽ ai trong chúng ta cũng được một lần ngồi trên chuyến tàu quay về tuổi thơ để lại được "trần trụi với thiên nhiên", "hồn nhiên như cây cỏ", vứt bỏ hết tất cả muộn phiền của cuộc sống?

Bạn có nhớ tuổi thơ như thế nào không?

Với tôi, đó chính là lúc chơi đùa dưới gốc đa đầu làng, là những buổi chiều thả diều, tắm sông. Tuổi thơ thật hạnh phúc khi tôi có bà bên cạnh, bà luôn hết mực chiều chuộng tôi, nhiều lúc còn được cưng hơn cả ba mẹ.

Tuổi thơ còn là những lúc tôi được bà chở che khi ba bắt tôi nằm xuống chịu những đòn roi của đau "thấu xương" dù chính bà cũng biết tôi là người làm sai.

Tuổi thơ là những buổi trưa hè, mẹ bảo lên giường nằm ngủ nhưng tôi chỉ vờ nhắm mắt rồi rón rén chạy tót ra vườn vui đùa cùng hoa và bướm. Thỉnh thoảng, tôi nằm vật ra trên bãi cỏ xanh mướt, ngắm nhìn trời xanh cùng những đám mây trăng mềm xốp như kẹo bông đang trôi lững lỡ. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ khi nào chẳng hay, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy phát hiện rằng mình đang nằm trên bộ phản mát lạnh.

Tuổi thơ là những ngày tháng tôi thương ba vô cùng. Mỗi khi uống cà phê, ba đều lén để dành cho tôi một ít dù biết mẹ không cho. Cứ độ chiều, ba lại cõng tôi trên lưng rong ruổi khắp đường làng, ba chỉ tôi con trâu, những cành me lủng lẳng trái. Khi ông mặt trời vừa khuất sau ngọn tre làng, ba cùng tôi trở về. Nhưng hầu như tôi chẳng nhớ gì về con đường trở về nhà ấy, vì lúc nào tôi cũng gục trên lưng ba khi những giọt hoàng hôn vừa rơi xuống. Tấm lưng ba chính là nơi để tôi có thể nương tựa mỗi khi tôi vấp ngã trên đường đời.

Tuổi thơ là luôn có đứa bạn thân kè kè bên cạnh. Khi niềm vui là mỗi sáng dắt chiếc xe đạp ra trước cổng nhà, tôi đứng chờ nhỏ bạn sang rủ đi học. Nó mà hú một tiếng, là hai đứa thi nhau đạp đến trường băng qua những con đường làng quanh co dọc theo cánh đồng ngát hương lúa. Là những lúc vui buồn, có gì cũng kể nhau nghe, những chuyện ở trường rồi ở tận đâu đâu cũng lôi ra nói cho bằng được - đó chính là những câu chuyện dài vô tận. Hễ một trong hai đứa có gì mới là chia nhau chơi "Tao 5 phút, mày 5 phút" rồi hai đứa cười vang cả góc nhà, khi là một quyển truyện có khi lại là món đồ chơi mới. Những buổi chiều mát mẻ, hai đứa rủ nguyên đám nhóc bằng tuổi trong xóm bày đủ thứ trò nghịch phá trên đời, chơi tới mãi tối mịt mới về.

Tuổi thơ là bên cạnh đám bạn, phải có một chú mèo hay con gấu bông để có thể trò chuyện tâm sự. Kể cho nó nghe mọi chuyện chỉ mình và nó biết dù bản thân hiểu rằng nó chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đêm đêm tâm sự cùng chú mèo nhỏ với mong ước nó sẽ đáp lại lời mình nói.

Tuổi thơ, mặc dù chỉ còn là quá khứ, nhưng vẫn là kỉ niệm, là cảm xúc neo đậu mãi trong tâm trí mọi người.

Lớn hơn rồi, ai cũng bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, dường như vì thế mà tuổi thơ dần trở thành đám lục bình trôi lững lờ trên sông, đôi khi ta bắt gặp nhưng cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua. Xin nhắn nhủ những người đang lớn và đã lớn, hãy lưu giữ lại mọi khoảnh khắc kì diệu mà người ta gọi là tuổi thơ ấy để cảm nhận một cuộc sống khó khăn hơn, nhiều thử thách hơn. Bởi lẽ tôi biết bạn cũng đã từng có một tuổi thơ, phải không?

© Ngọc Minh – blogradio.vn

Giọng đọc: Hiển Vi

Thiết kế: Hương Giang

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời bạn xem thêm chương trình: Tuổi thơ và những ngọn đèn dầu không tắt

Ngọc Minh

Ngày hôm qua thật đẹp nhưng nó đã là quá khứ, hà cớ gì ta phải ôm quá khứ trong lòng...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top