Trưởng thành rồi mới thấy cuộc đời như giấc chiêm bao
2019-09-01 01:05
Tác giả:
Huy Phước
Giọng đọc:
Radio Online Team
blogradio.vn - Con người hình như ngớ ngẩn nhất là sự mải mê. Khi ngoảnh mặt lại, cơn mưa rào đầu mùa đã lép xẹp bong bóng, con mối bay đi bay về rách toang đôi cánh ngã dúi ngã dụi vào những bờ tường bê tông.
***
Người ta vẫn nghĩ rằng ở quê rất nghèo. Sẽ chẳng có được những căn nhà cao tầng, chẳng có đường phố đầy ánh đèn, chẳng có những khu chung cư hay trung tâm thương mại mát lạnh, thơm lừng. Thế nhưng quê tôi không nghèo như cách người ta thường nghĩ. Quê tôi giàu có những đêm trăng xanh, những dòng sông bốn mùa đục đỏ những câu hát mẹ ru vắt vẻo trưa hè những bụi duối ruộm vàng chín từ đầu làng cuối xóm…
Mùa hè quê tôi không oi ả như cách người ta thường nhớ. Quê tôi mát lạnh sau những cơn mưa đầu mùa. Những sớm mai thần tiên khi nắng vàng chưa kịp phơi mình trên mái nhà ẩm ướt, khi con chào mào chưa kịp chu mỏ trên những cành na dại khờ mở mắt. Ở những bờ bụi mà bọn thằn lằn chưa kịp dụi mi những bông hoa duối đã bật nhụy tinh khôi lúc nào. Hẳn là thế rồi hoa duối không đẹp quyến rũ, nhưng mang một vẻ giản dị, chúm chím mỏng manh hiền hậu như nụ cười cô thôn nữ. Trăm ngàn đứa con gái thích thú với tay rẽ ngang tán lá xanh rì thô ráp, cố tìm những đóa hoa vàng ươm hay trắng xanh, đẹp nhất rồi cài nhẹ lên mái tóc hay tết hoa chơi trò cô dâu, chú rể.
Đúng là một trò chơi ngớ ngẩn mà găm sâu vào ký ức như những mảnh đạn của người lớn vụng về đau nhói sau thời chiến tranh. Ngót 30 năm rồi cách xa mùa duối chín, đến giờ tôi vẫn thèm được trèo lên những cành duối kia để tận tay hái những quả vàng đang mọng, để được thêm một lần thưởng thức vị ngọt lịm như những viên kẹo thần kì mà một thời tuổi thơ cứ nhấm nháp hoài không ngán. Ơi những mùa duối tuổi thơ, 30 năm rồi ta đã để mi đói nắng, đói gió, đói ngơ đói ngác những bàn tay.
Không như bây giờ, thời trẻ con của chúng tôi ngày xưa đố đứa nào cưỡng nổi những quả duối mọng vàng sáng bóng trong những buổi trưa hè lêu lổng đầu sông ngọn nguồn. Nó đương nhiên có giá trị hơn những thanh sô cô la của bọn trẻ con phố thị ngày nay.
Còn gì tuyệt bằng được ngồi dưới bóng duối, vi vu cùng tiếng chim véo von và hàn huyên những câu chuyện không đầu không đuôi với đám bạn cùng trang lứa? Dưới cây duối già giống như một thế giới cổ tích, là nơi chúng tôi tụm ba tụm bảy tâm tình chuyện trường lớp, kể về những ước mơ đẹp đẽ sau này hay chơi đùa, hò reo cả một góc xóm nhỏ vốn dĩ yên bình…
Hồi tưởng ư? Hồi tưởng nhiều đâu phải đã tốt. Những mùa duối chín nao lòng nhức ruột ấy đã qua lâu rồi. Chúng đói sớm mưa, chúng đói bọn thằn lằn vươn mồm thè lưỡi, đói bọn chào mào chu mỏ, chúng đói những bàn tay tinh nghịch, chúng đói nắng vàng. Có những buổi trưa hè chợp mắt ở một nơi rất xa, những giấc mơ vội vã, chỉ loáng thoáng thấy những quả duối vàng từng chùm từng chùm đong đưa đong đưa. Vẳng nghe thắc thỏm con chào mào kêu, con vành khuyên gọi, con sẻ nâu về đâu về sau, những tiếng chim rơi xuống vực sâu, những quả duối chín vàng tan chảy vào nắng, lặn mất vào tiếng còi xe pem pem ngớ ngẩn thị thành. Thế là tỉnh dậy tiếc nuối khốn khổ mơ màng.
Đời người cũng như quả duối chín cây, nhỏ bé xấu xí mà ngọt lừ, càng lớn càng đẹp càng căng da mọng thịt lại nhạt hoen hoét vô duyên. Bạn có tin không, quả thật như vậy đấy, vì tôi biết chuyện của duối, tôi biết những điều con dế mèn thầm thì rả rích dưới hang sâu. Bao năm rồi mùa duối ngọt vào đâu? Bao năm rồi, duối chẳng ngọt vào đâu, chỉ có miền kí ức còn mênh mang duối, chỉ có con thằn lằn trơ mắt lên nhìn trời ngửa cổ nhớ hương thơm vị ngọt của duối. Con thằn lằn chết rồi. Ngày xưa tôi gọi nó là con rắn ba vải, không biết gọi vậy có gì sai không. Tôi lớn quá nhanh, giờ này đã hình như đã bốn mươi bốn mốt rồi.
Chết chửa, ai đã đánh cắp thời gian của tôi. Khi còn bé con đứa nào cũng mong mình thật nhanh thật nhanh để làm người lớn, để đi, để bay nhảy, để như con chim lảnh lót khe trời.
Vậy đấy, bao nhiêu mùa duối chín tôi đã quên, mải mê lớn, mải mê đi, mải mê làm những điều ngớ ngẩn. Con người hình như ngớ ngẩn nhất là sự mải mê. Khi ngoảnh mặt lại, cơn mưa rào đầu mùa đã lép xẹp bong bóng, con mối bay đi bay về rách toang đôi cánh ngã dúi ngã dụi vào những bờ tường bê tông.
Mùa hè bây giờ cong cớn, chim muông dằn vặt trên những đường dây điện chạy ngang chạy dọc. Tôi lấy đâu tiền tỉ để rước chậu duối cảnh về nhà. Ở nơi nào đó phải chăng vẫn có những cây duối vàng đói nắng… Cuộc đời lằng nhằng chiêm bao. Có đôi khi ước được ngã vào bờ bụi nhà quê tôi tha thẩn hát, tôi ngơ ngẩn cười. Ai là ai của chiêm bao…
© Huy Phước – blogradio.vn
Giọng đọc: Hiển Vi
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Tạm biệt tuổi thơ đến lúc phải lớn rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.