Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua

2019-07-10 02:05

Tác giả: Hiên, Lâm Oanh Giọng đọc: Hà Diễm

Chúng ta vẫn nghĩ rằng lớn lên tức là trưởng thành. Thế nhưng ít ai biết rằng, lớn lên về tuổi tác, hình thể không đồng nghĩa với việc bạn đã trưởng thành. Bởi vì…

Trưởng thành là khi bạn nhận ra bố mẹ sẽ chẳng thể mãi bên cạnh giúp đỡ bạn. Bạn sẽ chẳng thể gào khóc mà kể với bố mẹ rằng bạn đang bị đối xử bất công, rằng cố gắng của bạn không được ai đó chấp nhận. Bố mẹ đã lo lắng cho bạn rất nhiều rồi, sao còn muốn để đầu họ thêm bạc vì bạn nữa, có đúng không?

Trưởng thành là khi bạn nhận ra không phải mình tốt với ai đó thì sẽ nhận lại được như thế từ họ. Đừng hi vọng quá nhiều và đừng đặt niềm tin quá nhiều vào một ai đó ngoài gia đình và bạn bè thân thiết. Ở đời có câu “biết mặt mà không biết lòng” đó, bạn có biết không?

Trưởng thành là khi bạn nhận ra đôi khi bạn phải bước đi một mình, gia đình hay bạn bè cũng không thể giúp gì cho bạn. Nếu không tự mình cố gắng, bạn sẽ chẳng làm nên được chuyện gì cả đâu. Muốn thứ gì đó hãy tự mình đạt lấy.

Trưởng thành là khi bạn nhận ra chia tay vốn chẳng hề đáng sợ như hồi trước vẫn nghĩ. Bạn đã đủ lớn khôn để không còn chết đi sống lại vì những người không xứng đáng nữa. Bạn biết sống vì bản thân, vì những người yêu thương mình hơn. Quan tâm bản thân mình chính là điều đâu tiên mà bạn phải làm khi đã lớn khôn đấy.

Trưởng thành là khi bạn nhận ra bạn bè thật sự xung quanh bạn chẳng có nhiều. Khi nhìn sang bên cạnh thật sự chẳng còn nhiều bạn bè như ngày trước. Bạn sẽ thấy một chút chạnh lòng nhưng có sao đâu bởi như thế là quá đủ giữa cuộc sống xô bồ bon chen này.

Khi trưởng thành, người ta biết giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, chẳng còn vui thì cười thật to hay buồn thì khóc thật lớn như ngày bé nữa. Con người ta biết tùy vào hoàn cảnh mà điều chỉnh cảm xúc của mình để đối chọi với mọi khó khăn phía trước.

Trưởng thành là khi bạn nhận ra lời nói mọi người dạy trước kia là đúng. Thầy cô bố mẹ nói chẳng hề sai chút nào, chỉ là khi đó bạn chưa có đủ trải nghiệm và nghĩ nó viển vông. Còn đến bây giờ, khi đã lớn khôn, đã đủ trưởng thành để suy nghĩ mọi việc trong cuộc sống, bạn lại muốn dạy những thứ đó cho những đứa em đứa cháu phía sau mình.

Trưởng thành là khi bạn nhận ra không phải muốn thứ gì là cố lấy cho bằng được như khi còn bé nữa. Bạn đã đủ lớn khôn để biết cách kiềm chế mọi cảm xúc của mình. Và bạn biết, đôi khi buông bỏ một thứ gì đó không thuộc về mình lại là một điều hạnh phúc.

Trưởng thành là khi bạn nhận ra quá khứ thanh xuân bạn đã đi qua như thế nào. Vui vẻ có, hạnh phúc có nhưng tiếc nuối cũng chẳng hề ít chút nào. Rồi bạn sẽ ước giá mà thời gian có thể quay trở lại bạn sẽ làm những việc này, sẽ chẳng làm những việc kia. Nhưng mọi thứ cũng chỉ là giá như mà thôi. Bạn vẫn phải tiếp tục sống cho hiện tại và cố gắng từng ngày để có cuộc sống tốt hơn.

Có lẽ ai trong đời cũng sợ trưởng thành bởi trưởng thành thường đồng nghĩa với cô đơn. Chẳng phải thế mà Lynk Lee mới có bài hát “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” đó hay sao? Tuổi thơ thường đẹp và hạnh phúc quá đỗi so với khi lớn khôn. Trưởng thành khiến con người phải thay đổi bản thân mình để bắt kịp với guồng quay của cuộc sống. Trưởng thành khiến ta mất đi nhiều thứ mà bản thân không thực sự muốn vậy. Nhưng dù có sợ, có ghét bỏ thế nào thì chúng ta vẫn sẽ phải trưởng thành, phải lớn khôn theo quy luật của cuộc sống. Hãy trưởng thành và thành công trong mọi chuyện nhé, các bạn của tôi.

© Lạc Yến – blogradio.vn

Đó chính là quan niệm trưởng thành của bạn tác giả Lạc Yến. Thời gian khiến chúng ta trưởng thành với những va vấp, trải nghiệm, nước mắt, đau khổ và cả nụ cười cùng niềm vui.

Thế nên bạn Lâm Oanh đã chia sẻ với Blog Radio rằng mỗi ngày trôi qua lại khiến bản thân mình trưởng thành hơn một chút…

Hôm nay lại thấy mình có phần già dặn và trưởng thành hơn hôm qua, hôm kia và nhiều ngày trước đó.

Sáng thứ 7 này trời không có nắng, cái nóng của mùa hè gần như chẳng có chút lực nào đẩy lùi cái không khí lành lạnh buổi sớm. Với một số người họ yêu cái màu trời xanh xanh cao cao với ánh nắng trải dài khắp khu phố. Tôi cũng vậy nhưng còn yêu hơn một sáng lành lành với màu trời âm u nhuốm lên thành phố một gam cũ kĩ trầm mặc. Cứ như vậy, dọc con đường quen thuộc, qua bao ngã tư, bao cột đền xanh đỏ, qua bao dãy nhà nối nhau san sát. Tôi bắt gặp một hình ảnh không phải lạ mà là quá quen. Quen đến chẳng còn bận lòng nhìn ngắm thêm lần nào nữa. Vậy mà hôm nay, hình ảnh ông cụ ngồi cùng chú bảo vệ của cửa hàng bên chiếc bàn nhựa bày những ấm trà, ấm nước cùng vài chiếc ly và gói thuốc trước hè một ngôi nhà cũ, sơn đã ngã màu vàng ố rêu phong trở nên đẹp lạ. Một vẻ đẹp trầm mặc mà sâu lắng, cũ kĩ mà lắng đọng lòng người.

Hình ảnh ấy với màu trời không nắng cảm như đang đi giữa lòng phố cổ một sáng mùa đông đường vắng xe qua mà những cánh cửa nhà còn nằm im chưa mở. Tận hưởng cái lạnh luồn qua khe áo, lắng lòng lưu giữ một bức hình chụp bằng đôi mắt. Một ngày thứ 7 khởi đầu rất cũ, rất nhẹ nhàng.

Không dừng lại ở đó, một thoáng nhẹ nhàng lòng không suy nghĩ chẳng rẽ vào con hẻm nhà mình lại cứ vậy đi thật xa rồi ghé ngang cung đường lạ mà chẳng lạ, quen nhưng chẳng quen. Chỉ là một mảng kí ức ùa về, một con người, một con đường, một khung cảnh, một mái nhà rất gần lại rất xa. Lạ là vậy, cứ mãi ôm ấp trong mình những vùng kí ức đẹp thật đẹp để đôi lần trời không nắng, lạnh se se, lại tìm về con đường ghé ngang ngôi nhà thoáng nhìn một cái rồi đi qua.

Quen rồi, những ngày thứ 7 như hôm nay lại cứ hay để lòng mình đánh một tiếng buồn tênh thật nhẹ. Vì một thứ cảm giác đặc biệt cho một người đặc biệt, một cung đường đặc biệt, một ngôi nhà đặc biệt vào một ngày đặc biệt.

Chậm rãi thôi, nhẹ nhàng thôi. Cứ thế hết một ngày. Ngồi vào bàn lật lật cuốn nhật kí tỉ mẩn ghi chép lại dòng cảm xúc giăng mắc cả một ngày. Tưởng như có lẽ còn chưa đủ, lại gõ lạch cạch chia sẻ dòng trạng thái cho cộng đồng. Những ai lướt qua, những ai đọc lưng chừng bài viết, những ai kì công đọc đến tận lúc này có lẽ không thật quan trọng. Chẳng qua là thích viết vậy thôi, cho bản thân một thoáng nhẹ lòng với bộn bề cuộc sống.

© Lamoanh – blogradio.vn

Giọng đọc: Hà Diễm

Thiết kế: Hương Giang

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời bạn xem thêm chương trình:

Con gái thật lạ, thích tìm lại điều cũ để rồi tự làm đau chính mình

Hiên

Mỗi ngày, mong chúng ta sẽ yêu và được yêu thật nhiều!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top