Thơ Radio: Em không phải là người mạnh mẽ đâu anh
2019-09-02 01:05
Tác giả:
Nguyễn Nguyễn, Lê Thị Thúy Nhân, Người Viết Thơ Đau, Tâm Di
Giọng đọc:
Hà Diễm
Phụ nữ là một điều vô cùng khó hiểu với cánh đàn ông. Thật khó có ngôn từ nào để lột tả được hết con người họ. Phụ nữ sinh ra đã sở hữu thân hình nhỏ bé và cần được đấng mày râu bảo vệ.
Tuy nhiên có những hoàn cảnh khác nhau mà những người phụ nữ mỏng manh nhỏ bé ấy lại mạnh mẽ, kiên cường. Thế nhưng trong sâu thẳm họ luôn cần một bờ vai để dựa vào, bởi vì “Em không phải là người mạnh mẽ đâu anh”
Em không phải là người vốn mạnh mẽ đâu anh
Chỉ là thời cuộc trôi nhanh mà thành xương rồng nhỏ
Bước đi một mình qua bao nhiêu gian khó
Bởi biết ngoài kia chẳng ai ở cạnh mình.
Em không phải là người không rung động, không tin
Vào những ngọt ngào như tình yêu tiểu thuyết
Chỉ là bỗng dưng trái tim này cự tuyệt
Từ đó một mình, từ đó cô đơn.
Có đau khổ nhiều thì mới chịu lớn lên
Nhưng em mãi trẻ con và sợ rằng sẽ khổ
Người ta yêu bao lần, bao lần tình đổi chỗ
Em vẫn cứ cho mình quyền hạn chỉ thương em.
Không phải em giữ cho mình những thương nhớ cũ mèm
Nhưng em chưa sẵn sang mở lòng cho người khác
Sợ một chuyến tàu rời ga, lại một lần sẽ lạc
Bước xuống giữa đường hay chỉ còn riêng mình ở lại đến nghìn năm.
Cũng chẳng phải chờ người cũ sẽ ăn năn
Chỉ mong người ta sau này bình an mãi
Cũng chẳng phải chờ người bỏ đi quay lại
Mà chỉ mong rằng người phải sống tốt hơn.
Em chỉ mong mình biết từ bỏ, biết quên
Những ảo tưởng về tình yêu một đời và một kiếp
Để người có bỏ đi, em sẽ không tha thiết
Cho đến tận giờ vẫn chưa biết vì sao.
Thật lòng đến cuối cùng cũng chỉ mỗi em đau?
© Thúy Nhân - blogradio.vn
Là con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường.
Dù em không khóc khi nhớ anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài đến mệt mỏi. Thế nhưng liệu anh có hiểu được nỗi buồn của người mạnh mẽ, tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như mảnh trời mùa đông vỡ toạc.
Nỗi buồn của người mạnh mẽ
Nỗi buồn của người mạnh mẽ
Neo đậu ở nơi không thấy cả mặt trời
Nhưng đâu hẳn là nó không tồn tại
Kể lể, phơi bày là rất khó, nên thôi!
Nỗi buồn của những người hiểu chuyện
Chính là bản thân luôn chẳng biết chối từ
Người ta biết mình hiền và khờ khạo
Khách sáo thành quen nên họ rất vô tư.
Nỗi buồn của những người như thế
Sẽ làm cho thiện lương mất dần đi
Thơ ngây chỉ còn trong câu chuyện cổ
Dối gian bủa vây, nhân thế trách được gì?
Nỗi buồn đến từ bốn chữ
"Chẳng thể bỏ buông" những chuyện đã qua rồi
Tiếc nuối lắm cái thời mười lăm tuổi
Giờ học chữ đời mà rớt giọt mồ hôi.
© Thúy Nhân - blogradio.vn
Nhiều lần em đã từng tự nhủ mình rằng những lời nói ngày ấy anh nói là thật lòng, nhưng cũng chỉ dừng ở thời điểm ấy mà thôi. Thời gian như dòng nước lũ, không ai có thể tránh khỏi. Thế nên em tự ru mình khỏi những tổn thương, tự tạo cho mình bề ngoài ổn nhất, như cách mà cô gái đã quá tổn thương chỉ có thể mỉm cười đối diện với tất cả những ánh nhìn nghi hoặc, ngờ vực.
Mạnh mẽ lên đừng yếu đuối nữa em
Khóc hết một lần rồi lau nước mắt đi em
người ta đã bỏ đi rồi, em có buồn thêm cũng chẳng được gì cả
có chăng em nhận về là thêm những lần ngã
em mạnh mẽ lên nào, đừng yếu đuối nữa em!
Chuyện hợp tan đối với người trưởng thành đã là chuyện rất quen
em biết không, họ cũng từng trải qua những muộn phiền như em vậy
và em thấy đấy,
họ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều,
nên chuyện đau lòng cũng đơn giản như một thói quen
Em đừng khóc nữa mà làm gì, từ giờ em đâu còn phải hờn ghen
không phải đếm đong sự quan tâm em nhận được là nhiều hay ít
em cứ thản nhiên làm những điều mình thích
không phải nhìn xem ánh mắt người ta nghĩ gì
Khi màn đêm xuống, em hãy tập khép mi
đừng mãi thức khuya để nghĩ đến những điều không nên nghĩ
người ta đã sớm quên, thì thôi em đừng đợi nữa
kí ức nhuộm màu buồn rồi cũng sẽ phai phôi.
© Tâm Di - blogradio.vn
Này anh, em đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm nhiều thêm một chút.
Là phụ nữ đôi khi cần mạnh mẽ
Là phụ nữ đôi khi cần mạnh mẽ
Để vượt qua những dị nghị đời thường
Không mít ướt hay âm thầm chịu đựng
Chỉ yếu mềm nhận lại sự tổn thương
Là phụ nữ đôi khi phải can trường
Bước vững chải dù đường đầy bảo nổi
Không dựa dẫm vào nghĩ suy chông đợi
Vào bờ vai vòng tay ấm người nào
Là phụ nữ cần phải biết tự hào
Về bản thân dù đào tơ mong mảnh
Biết yêu ghét, biết làm duyên, biết chảnh
Biết thương mình hơn cả biết thương ai
Là phụ nữ đẹp như đóa hoa mai
Dù rực rỡ nhưng tuổi xuân ngắn ngủi
Nên phải sống thật vui tươi thoải mái
Biết mong chờ biết thương nhớ lãng quên
Là phụ nữ cần phải biết bình yên
Đừng lênh đênh như con thuyền giữa biển
Vì nỗi đau của cuộc tình chẳng vẹn
Mà mắt buồn đắng nghẹn mỗi đêm khuya
Là phụ nữ phải biết tự chở che
Cho bản thân trước khi người xuất hiện
Đừng vì buồn vội tin lời hứa hẹn
Phải lạnh lùng để thử thách nghe chưa?
© Người Viết Thơ Đau - blogradio.vn
Mạnh mẽ lên cô gái của tôi ơi
Em hãy sống kiên cường đừng gục ngã
Mọi chuyện rồi cũng sẽ có lối ra
Đừng để cảm xúc lu mờ đi lí trí
Thức tỉnh rồi em sẽ thấy xót xa.
Đời là vậy cứ cuốn lấy người ta
Vào vòng xoáy với bao nhiêu hối hả
Lòng người cứ bàng quang đầy nghiệt ngã
Mạnh mẽ lên cô gái của tôi ơi.
Hãy vững tin bước dưới ánh mặt trời
Mọi chuyện to rồi cũng dần hoá nhỏ
Đừng để nó cản đường em bước tới
Chút yếu lòng chẳng hợp với em đâu.
© Cát (Nguyễn Nguyễn) - blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Đến với nhau vì những điều to lớn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Replay Blog Radio: Hẹn hò với riêng em
Ừ thì trong mắt nàng chẳng có ai, ừ thì nàng ế, ừ thì nàng độc thân, vậy thì cứ để nàng hẹn hò với chính bản thân nàng đi. Vì thế, nàng chẳng hề cô đơn!

Blog Radio 762: Hạnh phúc có mỉm cười lần nữa không anh?
Chỉ biết rằng sau tất cả em vẫn mong một lần được hạnh phúc. Chúng ta liệu có hạnh phúc bên nhau dù thiếu đi tiếng khóc cười của trẻ thơ, tình yêu có bù đắp cho tất cả, hạnh phúc có mỉm cười một lần nữa không anh?

Khi yêu đừng quay đầu nhìn lại
Tình yêu giá như nó chỉ đơn giản là chuyện của hai người, của chỉ hai người thôi mà không chịu ảnh hưởng của một người nào khác. Giá như là như thế thì giờ đây anh và em đã không phải cần cho nhau thêm một chút thời gian.

Replay Blog Radio: Chờ em mỗi sớm mai bên cốc đen đá không đường
Anh thích cà phê không đường nhưng anh lại uống chocolate nóng vì đó là thứ em thích nhất. Anh yêu chiều tối nhưng anh cũng nguyện ngồi chờ em mỗi sáng mai.

Blog Radio 761: Nối lại sợi tơ duyên
Một sợi dây buộc quá căng sẽ dễ đứt, sợi nhân duyên cũng vậy. Có những người, tưởng như duyên phận buộc chặt lấy nhanh, nhưng rồi họ vẫn đánh mất nhau trên con đường trưởng thành. Sợi tơ duyên đứt rồi, liệu có cách nào nối lại được chăng?

Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về?
Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám mây mà thôi.

Replay Blog Radio: Đợi chờ một tình yêu
Yêu một ai đó, có nghĩa rằng bạn nên chờ đợi. Có thể trái tim của người đó đang bị tổn thương nên nó cần thời gian để lành lại. Đừng nhầm tình yêu với những cơn say nắng, nhưng cùng đừng vì chút rung động đầu đời mà bỏ lỡ mảnh ghép của cuộc đời mình.

Blog Radio 760: Đơn phương cũng có quyền được yêu thương
Vì tình đơn phương không thể nào trải qua những cuộc cãi vã, càng không thể nào nói ra được lời chia tay. Thứ đáng sợ chính là nó giết chết xúc cảm của chúng ta một cách từ từ và dai dẳng theo thời gian.

Đứng trước anh tôi vẫn còn rung động
Đúng với câu người ta hay nói “Có một người tôi không muốn gặp lại, bởi gặp lại tôi sợ mình sẽ rung động”. Và tôi đã như thế, không ngờ lại rung động với một người tưởng chừng rất lạ lại hóa ra quen. Có lẽ dù anh có thay đổi như thế nào thì đứng trước anh tôi vẫn rung động.

Replay Blog Radio: Tình yêu như một hình xăm
Tình yêu giống một hình xăm. Không một ai xóa đi được ký ức, không một ai xóa đi được những yêu thương đã khắc dấu ở trong tim. Xóa nó hoàn toàn, chỉ có thể chấp nhận nỗi đau bung tràn đến không thể thở.