Ở nơi phố thị, ngoài mạnh mẽ ra thì không còn lựa chọn khác
2018-04-22 01:14
Tác giả:
Giọng đọc:
Việt Nho
Hồi nhỏ cứ nghĩ cuộc sống của người lớn là những chuỗi ngày màu hồng nên lúc nào cũng mong mình được lớn thật nhanh. Thế mà khi lớn lên rồi mới biết cuộc sống của người lớn thật mệt mỏi, đầy những giông bão và thử thách. Lớn rồi mới thật sự khao khát được quay về là đứa trẻ hồn nhiên, vô tư, ngây thơ, được vui đùa sớm tối và được che chở vô điều kiện.
Lớn rồi mới thấy ngoài gia đình ra thì sẽ không có ai quan tâm, lo lắng và lắng nghe những tâm sự của mình cả. Khi phải đi học xa nhà, tới một thành phố không người quen, không người thân thiết, một mình tự làm quen với môi trường mới thật ngột ngạt làm sao. Có những lần một mình ngồi trong đêm khuya bật khóc nức nở như một đứa trẻ, khóc vì người ta đối xử vô tâm với nhau, khóc vì những ấm ức phải chịu đựng, khóc vì tủi thân, khóc vì những lần thất bại đầu đời và khóc cho sự bất lực của chính mình.
Ngày xưa khi còn bé suốt ngày được khen là cô bé mạnh mẽ nhất xóm, ấy thế mà khi xa gia đình đến một thành phố đông đúc khi những tủi hờn ập đến lại khóc như một đứa trẻ, cá tính mạnh mẽ của ngày xưa ấy dường như biến mất, giờ đây là một cô gái yếu đuối đáng thương tột độ. Ở thành phố này nhộn nhịp, hiện đại hơn nhiều so với nơi mình sinh ra là một cái xóm nhỏ với cánh đồng cùng không khí dễ chịu và con người sống tình cảm. Nhưng chốn phố thị này ta lại chẳng thấy dễ chịu, cuộc sống khó thở và thật cô đơn. Nhiều lần nằm nghĩ suy phải chăng mình là người quá nhạy cảm nên lúc nào cũng thấy mình đơn độc giữa hàng ngàn người này?

Ở thành phố này cứ phải cố gắng gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ, ra ngoài mặt lúc nào cũng đầy những nụ cười thật tươi để rồi người ta còn hỏi “sao mày lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng cười được” nhưng đâu ai biết rằng trong lòng mình chằng chịt những vết xước. Nơi này, ngoài mạnh mẽ ra ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
Là một người nhạy cảm lại dễ xúc động lúc nào gọi điện về nhà kể cho mẹ nghe tâm sự, chỉ cần mẹ nói một câu an ủi cảm xúc lại dâng trào lại không kiềm được mắt, lại chỉ muốn được về ngay nhà để được nằm ngay trong bàn tay của người đàn bà quyền lực ấy. Đấy là lý do vì sao người ta thường chọn về với gia đình khi trong lòng đầy những bão tố không lối thoát. Chỉ khi về với gia đình lòng ta mới thấy bình thản, giấc ngủ mới thật sâu và mới thấy đong đầy tình yêu của hương vị gia đình. Ngoài hương vị gia đình ra chắc có lẽ chúng ta sẽ không tìm thấy ở đâu có một hương vị nào ngọt ngào đến như thế nữa.
Nhưng cuộc sống mà, dù có mỏi mệt, có giông bão thế nào thì vẫn phải đi tiếp chứ không thể dừng lại bởi những phút yếu lòng được. Có những khó khăn đấy thì bản thân mới thấy mạnh mẽ hơn, mới thấy trưởng thành hơn và thấy cần tự lập hơn. Đã được sống và chỉ được sống một lần thôi thì ta chỉ biết sống sao cho trọn vẹn thôi còn những xô bồ ngoài kia thì kệ đi.
© Ngọc Lý – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?